Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như không có Sở Trần, chúng ta hôm nay khó thoát khòỉ một kiếp.”

Sờ Tran cat bước đi về phía mọi người; “Các người hẳn là nên cảm ơn Hoàng Tú Tú.”

Mọi người sửng sốt.

“Nếu không phải lả điện thoại của Hoảng Tú Tú, tôi không có khả năng biết các người bị nhốt ở chỗ này.” Sở Trần nói: “Cho nên nói, mạng của các ngừơi, là Hoàng Tú Tú cứu trờ về.”

Hoàng Tú Tú là một người thông minh, biết Sờ Trần đang giúp cô táng địa vị trong gia tộc, mím môi, mờ miệng nói: “Trước khi tôi bị bắt tới, gọi điện thoại cho Sở Trần, nhưng cỏn chưa kịp mở miệng, vô cùng may mắn, Sờ Trần thần thông quảng đại, dĩ nhiên có thể đoán được chúng ta bên này xảy ra chuyện, hơn nữa chạy tới đúng lúc.” ầ

Mọi người rốt cục hiểu được vì sao Sở Trằn lại giống như thằn binh trời giáng xuống.

Nhìn Tiếu Âm Kỳ giờ phút này gian nan đứng lên, lại liếc mắt nhìn người phụ nữ áo trắng không nhiễm một hạt bụi kia, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.



“Chúng ta được cứu rồi?” Mấy người bình thường cuộn mình ờ góc tường lúc này cũng phản ứng lại, vui mừng mà khóc, khóc rống lẽn.

Bọn họ bị giam giữ ở cái chỗ này đã không chỉ một ngày, ở nơi tăm tối này, đối mặt với ác ma giết người như ngóe, nội tâm sớm đâ sụp đổ.

Bọn họ nằm mơ đều là ác ma giương nanh múa vuốt, chưa

từng dám nghĩ tới, sẽ có người mang đến cho bọn họ ánh sáng.

“Quỳ xuống!”

Lại hét nhẹ một tiếng.

Tiếu Âm Kỳ đã bị thương hai đầu gối trực tiếp quỳ trên mặt đất, hai tay càng chống đỡ mặt đất lạnh như bàng, không ngừng run rẩy, cúi đầu cầu xin tha thứ: ‘Tha mạng, tôi bị ép cùng Ninh Quân Tiểu hợp tác…”

“Quân tỷ ta không cần phải nghe bất kỳ lý do gì.” Sờ Trần cắt đứt lời của Tiếu Âm Kỳ: “Đây là bậc thang đến địa ngục, ngươi có lời gỉ, đỉ gỉải thích với Diêm La Vương đi.”

“Quân Tỳ.” Tiếu Âm Kỳ đột nhiên ngẳng đầu lên, nhìn Nam Cung Quân, trong đầu có một cái tên

tựa như nhanh như chớp lưởt qua, khuôn mặt kinh hãi, tái nhợt không sắc: “Quân… ngươi là Quân ma nữ!”

Bụp!



Tống Thu cất bước đi lên trước, một cước đá bay Tiếu Âm Kỳ ra ngoài: “Xinh đẹp không! Cả nhà ngươi đều là ma nữ! Dám vũ nhục thần tiên tỷ tỷ của ta.”

Khóe miệng Sờ Trần khẽ nhếch lên, Quân tỷ tỷ ở giới võ giả có hai danh hiệu thái cực.

Những người yêu thương cô, sẽ gọi cô là Quân tiên tử.

Người hận cô, cô chính là Quân ma nữ.

“Mọi người đều là nạn nhân bị Tiếu Âm Kỳ cùng Ninh Quân Tiếu

bắt tới nơi này, tôi cùng Quân tỷ tỷ nhận được điện thoại cầu cứu giúp mọi người.” Sở Trần nhìn xung quanh mọi người một cái, mở miệng nói: “Trong lúc hỗn chiến, Tiếu Âm Kỳ cùng Ninh Quân Tiếu bị quần đấu đến chết, mọi ngươi cũng là tự vệ.”

Tống Thu trước tiên hiểu được ý tứ của Sở Trần, một cước đạp về phía Tiếu Âm Kỳ: “Mọi người còn chờ gì nữa?”

Tiếu Âm Kỳ bị Tống Thu một cước đá ra ngoài.

Hắn mặc dù ỉả võ đạo Tông Sư, nhưng vừa rồi bị một chiêu cùa Nam Cung Quân bị thương nặng, hiện tại trong đầu đều là ba chữ ‘Quân ma nữ’, cãn bản không kịp phục hồi tinh thần lại, liền bị thương lần nữa, ánh mảt Tiếu Âm Kỳ bắt đầu toát ra tuyệt vọng,

hắn đến từ phái Thanh Dương, chính thong đại phái, bởi vậy hắn càng thêm hiểu rõ một số chuyện trong giới võ giả.

Cửu Huyền Môn, thiên hạ đệ nhất kỳ môn.

Nếu như nói muốn ở trong Cửu Huyền Môn tìm ra một người không thề trêu chọc nhất, người kia nhất định là Quân ma nữ.

Luận thực lực, trong Cửu Huyền Môn chưa chắc Quân ma nữ đã là mạnh nhất, nhưng chọc phải Quân ma nữ hậu quả thảm nhất, đây là sự thật được giới võ già công nhận.

Ánh mắt Hoàng Tú Tú nhìn chằm chằm Tiếu Âm Kỳ ngã xuống đất, hận ý trong mắt hiện lên: “Phản kích đi, chung ta không thẻ ngồi

rất nhiều người rồi.” Hoàng Tú Tú nói xong, đột nhiên xông lên, thừa dịp Tiếu Âm Kỳ còn chưa thờ dốc, vung quyền đam đi”

Lại Hoàng Tú Tú dẫn đầu, mọi người Hắc Diệu Đường Hoàng gia còn lại cũng nhao nhao xông lên.

Tiếu Âm Kỳ cùng Ninh Quân Tiếu đã bị thương căn bản không có biện pháp ngăn càn, tựa như một con hổ đang gặp phải bầy sói đói khát.

Nhìn Tiếu Âm Kỳ cùng Ninh Quân Tiếu bị mọi người vây quanh nuốt chửng, Sở Trần xoay mặt nhìn về phía Tống Thu: “Báo cảnh sát chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK