Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe tài lớn gần như dán sát vào người

Sở Trần, gào thét mà qua, hung hăng đụng vào trên xe Tống Thu.

“Chạy!”

Cà người Tổng Thu gần như là ờ trong trạng thái mơ hồ. bị sỏ’ Trần bắt được, gần như là kéo rời khỏi hiện trường.

Vừa mói ốn định gót chân, liền truyền đến thanh âm nồ tung ầm ầm…

Tống Thu lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại, ánh mắt trợn lớn đến cực hạn, đồng thời, một cỗ cảm giác sợ hãi từ đỉnh đầu tràn vào, chui vào lòng bàn chân, sau đó nổ tung ra,

trải rộng khắp toàn thân.

Nếu như không phải anh rể phản ứng nhanh, đêm nay cái mạng nhỏ này của hắn, mất rồi.

Cho dù không bị đụng chết, giò’ phút này cũng bị vụ nổ cuốn vào trong biển lửa.

Tống Thu cảm giác cả người đều lạnh như băng.

“Cậu lập tức báo cảnh sát, đồng thời coi chừng hiện trường.” Thanh âm của Sớ Trần vang lên bên tai Tống Thu. khi Tống Thu phản ứng lại, Sở Trần đã không thẳy đâu.

Tống Thu vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện báo cảnh sát.

Dưới bóng đêm, hai đạo thân ảnh cấp tốc lui về phía sau.

“Thân thù này của Sờ Trần, chúng ta đối đẩu với hắn, không hề có lực đánh trả.” Hà Tất Ninh nói: “Chỉ có đại sư huynh xuất thủ, mới có cơ hội bắt hắn.”

‘‘Sớm biết chiếc xe tải kia cũng muốn mạng của hắn, ta liền không khống chế lá đi che tằm mắt của tài xể xe tải.” Triệu Xuân Yển hận đến cẳn rảng, tài xế xe tải hiến nhiên ỏm thủ đoạn công kích tự sát, nếu tầm mắt không bị cản trỏ’, lủc ấy hơi đánh tay lái, có thế nghiền Sở Trần thành thịt vụn. Đáng tiếc, thao tác cùa mình, lại trời đất xui khiến, còn cứu Sờ Trần một mạng.

Hà Tất Ninh đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước.

Khuôn mặt Triệu Xuân Yến cũng trầm xuống, theo bản năng lui về phía sau một bước: “Sờ Trần.”

Sờ Trần chặn đường đi của hai người.

“Hai người vội vã đi đâu như vậy?” Khuôn mặt Sỏ’ Trần lạnh như băng, trong nháy mắt vừa rồi, cừu tử nhất sinh, Tống Thu thiếu chút nữa muốn chui vào đề di chuyển tảng đá lớn kia, nếu xe tải lớn xuất hiện, Tống Thu đợi ờ dưới gầm xe, như vậy, cho dù Sờ Trần có thủ đoạn thông thiên, cũng không cách nào thay đồi vận mệnh Tống Thu bị

nghiền ép.

Triệu Xuân Yến và Hà Tất Ninh liếc nhau một cái.

Hai người quyết đoán ra tay.

Vây đánh Sờ Trần.

Sở Trần thần sắc lạnh lùng, đáp lại sắc bén, lấy một địch hai.

Phái Thiên Cơ.

Sờ Trần vốn không thù không oán với bọn họ, nhưng phái Thiên Cơ vừa xuất hiện liền

muốn đấy anh vào chỗ chết.

Quân tý tỷ cũng nói phái Thiên Cơ từng bại bởi Cửu Huyền Môn, giữa hai mòn phái lớn này nhất định có không ít ân oán.

Đã như vậy, đêm nay anh liền đại diện Cửu Huyền Môn, lấy một mạng trước!

Bịch! Bịch! Bịch!

Ba người chiến đấu cùng một chỗ.

Chỉ nói về công phu quyền cước, Triệu Xuân Yến thêm Hà Tất Ninh, đều không phải là đối thủ của Sờ Trần, Sở Trần rất nhanh liền đánh cho hai người liên tục lui về phía sau.

“Trong mắt các người, mạng người như cò rác.” Sỏ’ Trần lạnh lùng mớ miệng: “Thương nhân thư họa kinh thành Hoàng Chí Ca bị diệt môn, một nhà bảy người, chi sợ cũng chết trong tay các ngưòi đi.”

“Đất đá bay mù trời!”

Triệu Xuân Yến đột nhiên thi triến kỳ môn thiên cơ thuật, trong nháy mắt, cuồng phong bay lên, cát bay bao trùm, thanh âm đá phá không cũng vang lên.

Trong tay Hà Tất Ninh cũng xuất ra một tấm bùa: “Hóa Sơn!”

Bùa bay về phía Sờ Trần, một tấm bùa nhìn như nhẹ nhàng, có trọng lượng như ngàn cân.

Quá trinh hai người họp tác giống như nước chảy mây trôi, nhanh chóng vô cùng, sau khi

hoàn thảnh tất cả, trực tiếp xoay người rời đi.

Bọn họ đả thăm dò qua thực lực của sỏ’ Trần, cũng không hy vọng xa vời bằng vào hai chiêu kỳ môn thuật này có thể đánh bại Sờ Trần, chỉ cần ngăn trớ Sở Trần cho bọn họ tranh thủ thời gian chạy trốn, dù sao, người thật sự muốn ra tay đối phó sỏ’ Trần, là đại sư huynh Khưu Lảm.

Phía sau truyền đến thanh âm lớn, rất nhanh, hơi thở của sỏ’ Trần đang đến gần.

Hà Tất Ninh sắc mặt thay đồi mãnh liệt: “Tiểu sư muội, chúng ta như vậy chỉ SỌ’ trổn không thoát.”

“Chạy đến nơi có người.” Triệu Xuân Yến quyết đoán thay đổi phương hướng, hiện tại mặc dù đã là rạng sáng, nhưng có một số đường phố vẫn có không ít người đi lại.

Tốc độ cùa Sỏ’ Trần nhanh hơn, chặn hai người lại.

Sở Trần…

Triệu Xuân Yến vừa muốn mờ miệng, bị Sở Trần trực tiếp cắt ngang: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cho dù là vợ của chường mỏn phái Thiên Cơ cũng được, đêm nay khoanh tay chịu trói, có thể bót chút khổ sở.”

Thần sắc hai người trầm xuống.

Bùa trong tay Hà Tất Ninh xuất hiện: “Hóa Sơn.”

Hai tấm bùa giống như hai ngọn núi va chạm Sở Trần, Sờ Trần chân đạp càn khốn, thi triển bí thuật, đồng thời phá nát hai tắm bùa, một tay đã đặt trên vai Hà Tất Ninh. Hà Tất Ninh khuôn mặt đại biến, thân thế đột nhiên co rụt lại, muốn tránh tay Sở Trần, nhưng bả vai trong nháy mắt trầm xuống, truyền đến cảm giác đau nhức, xương cốt trên bả vai tựa hồ bị bóp nát, Sở Trần lại một quyền nặng nề đánh vào sau lưng Hả Tất Ninh.

Hà tất Ninh lảo đảo xông lên trước, dưới va chạm mạnh, ngã sấp một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Thấy thế, Triệu Xuân Yến thần sắc kinh hãi,

không quan tâm Hà Tất Ninh, xoay người muốn chạy.

“Người của phái Thiên Cơ, đều không có nghĩa khí như vậy sao?” Sở Trần ra tay, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, đánh ngã Triệu Xuân Yến xuống đất, khỏng đợi Triệu Xuân Yến đứng lên, Sở Trần cũng đã sải bước đi lên, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Triệu Xuân Yến cùng Hả Tất Ninh: ‘Dùng Thiên Cơ Huyền Đồ để mua mạng của ta, là ai?”

Triệu Xuân Yến lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK