“Một vị khách quý đến từ Dương Thành? Đó là ai? ”
Tống Thu không khỏi tò mò nói.
“Tiểu Thu, con không còn trẻ nữa. Đã đến lúc tìm hiểu thêm về chuyện của gia tộc.”
Tô Nguyệt nói: “Gần đây, cha của con có ý định nhảy vào ngành dược phẩm, Dương Thành Nhà họ Hạ, con chắc hẳn đã nghe qua.”
“Nhà họ Hạ?”
Ở bên cạnh, đại tiểu thư của Nhà họ Tống cảm thán rồi đứng dậy theo phản xạ: “Mẹ, vị khách quý Nhà họ Hạ đến, cha tại sao không đưa Tín Bình đi.”
Anh rể cả Lâm Tín Bình nhìn Tô Nguyệt với ánh mắt tha thiết.
Sản nghiệp của Lâm gia lấy chế dược làm chủ, tuy nhiên so với Nhà họ Hạ ở Dương Thành thì chênh lệch quá lớn, Lâm gia cũng cố gắng liên hệ với Nhà họ Hạ của Dương Thành, nhưng đều đụng phải một bức tường thành.
“Lần này là lão gia tử đích thân ra mặt. Nhà họ Hạ cuối cùng cũng đồng ý phái ra một vị thiếu gia đến bàn bạc triển vọng hợp tác với Nhà họ Tống. Hẳn là tôi luyện một phen người trẻ tuổi này.”
Tô Nguyệt nói, “Cha của con rất coi trọng cơ hội khó giành được này.”
“Cô gia của tam muội thật nhiều khí vận.”
Nhị tiểu thư Nhà họ Tống cười nhìn Sở Trần ở một bên: “Sắp rời khỏi Nhà họ Tống, vẫn còn lưu lại hai món quà lớn.”
“Nhà họ Diệp rồi Nhà họ Hạ.”
Nhị tỷ phu vẻ mặt cũng hào hứng không kém: “Nếu nắm bắt được hai đường này, Nhà họ Tống có thể trở lại thời hoàng kim.”
“Nhà họ Hạ đã phái tiểu thiếu gia ra ngoài nên chắc hẳn có ý định tôi luyện. Nếu cha nắm bắt được cơ hội này sẽ có cơ hội lên chung chiếc thuyền của Nhà họ Hạ.”
Tô Nguyệt nhìn Tống Nhan: “Về phần Nhà họ Diệp, tất cả đều tùy thuộc vào Nhan Nhan.”
Mấy người đều nhìn về phíaTống Nhan.
Diệp Thiếu Hoàng nhìn trúng Tống Nhan, đây đã không còn là bí mật của Nhà họ Tống.
Về phần Sở Trần, cậu con rể thứ ba của Nhà họ Tống, không ai quan tâm.
Tống Nhan nắm chặt cây bút trong tay cô, nhưng không có đáp lại.
Cô ấy có thể sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng nó không đồng nghĩa là cô ấy sẽ chấp nhận Diệp Thiếu Hoàng.
“Nhà họ Hạ xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là Nhà họ Hạ có hứng thú với thị trường của Thiền Thành.”
Lâm Tín Bình không khỏi nhấp nhổm, điều anh quan tâm hơn cả là động thái tiếp theo của Nhà họ Hạ,cái này có ảnh hưởng quan trọng không chỉ đối với Nhà họ Tống, mà còn có cả Lâm gia.
Lâm Tín Bình nóng lòng bước đến ngay cửa kế bên, để nhìn thấy vị khách quý đến từ Nhà họ Hạ.
Trong phòng họp nhỏ này, Nhà họ Tống mỗi người đều có tâm tư riêng.
Tất cả đều đang chờ đợi “giờ lành” tới.
Họ cũng luôn tin rằng may mắn cuối cùng của Sở Trần nhất định sẽ giúp nhà họ Tống cất cánh.
Xét cho cùng, trong năm năm qua, mặc dù cậu con rể ngốc nghếch của Nhà họ Tống trở thành trò cười trong nhà họ, nhưng Nhà họ Tống quả thật vì sự có mặt của cậu con rể ngốc nghếch này mà hết lần này đến lần khác sống lại.
Khách sạn Hoàng Đình là một trong những khách sạn tổng hợp lớn nhất ở Thiền Thành, ở đây phòng họp lớn nhỏ đều vô cùng nhiều.
Tống Thiên Dương giải thích cặn kẽ bản kế hoạch trong tay.
Đây là tất cả kế hoạch gia nhập ngành dược phẩm của Nhà họ Tống và họ bày tỏ mong muốn được hợp tác mạnh mẽ với Nhà họ Hạ.
Tống Thiên Dươnglà một kẻ máu mặt trong giới kinh doanh, đã trải qua biết bao cuộc chiến không bom đạn trên bàn đàm phán.
Nhưng vào lúc này, Tống Thiên Dương trong lòng có loại cảm giác vô lực.
Vị thiếu gia mà Nhà họ Hạ phái tới, từ lúc gặp mặt chỉ giao tiếp với Tống Thiên Dương một câu chào hỏi đơn giản, nhưng từ dáng vẻ của anh ta, anh ta cũng không quan tâm lắm, mặc dù Tống Thiên Dương đã trình bày ở trong sổ kế hoạch này khá chăm chỉ về đủ loại công phu, mánh khóe nhưng dường như vẫn không thể lay chuyển được Nhà họ Hạ.
Hạ Bắc, tam thiếu gia Nhà họ Hạ.
Nếu Sở Trần nhìn thấy người này, nhất định sẽ nhận ra vị khách quý đến từ Nhà họ Hạ này, chính là cậu thanh niên vừa mới nâng ly rượu, còn cùng hắn vừa nói chuyện về một chủ đề.
Trong phòng họp chỉ có hai người là Tống Thiên Dương và Hạ Bắc.
Tống Thiên Dương nói xong, Hạ Bắc vừa lúc lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, sau đó khẽ nhíu mày: “Những gì Tống tiên sinh đã nói rất có lý, tôi cũng rất tán thành ý kiến của ngài, nhưng mà có vẻ đối với Nhà họ Hạ những thứ này không có trợ giúp gì lớn.”
Hạ Bắc căn bản không có nghe hết kế hoạch của Tống Thiên Dương, hắn chỉ là trả lời qua loa một cách hình thức.
Từ lúc ông nội phái mình chịu trách nhiệm đàm phán hợp tác với Nhà họ Tống, Hạ Bắc đã biết ông nội đối với việc hợp tác này không có hứng thú lắm.
Bởi vì Hạ Bắc rất ít khi can thiệp vào hoạt động kinh doanh của gia tộc.
Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ là để hắn lùa vịt trong chuồng, chỉ là gia tộc muốn Hạ Bắc tiếp xúc với bầu không khí trong thương trường một chút.
Nếu không phải lão gia tử nói, Tống lão gia tử hồi đó có chút giao tình với hắn, kêu hắn tới đây, tối nay Hạ Bắc cũng sẽ không tới.
Tuy nhiên, lão gia cũng cho biết giao tình giữa ông và Nhà họ Tống chỉ đến đây, hai bên có thể đạt được sự hợp tác nào đó hay không sẽ giao hoàn toàn quyền quyết định cho Hạ Bắc.