Sáu cường giả tông sư giai đoạn sau, trong đó có tông sư xếp thứ 10.
Nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, xây dựng Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, phụ trợ Mộ Dung Thừa Phong, lấy Mộ Dung Thừa Phong dẫn đầu, phát động tất cả thế công.
Đồng thời, Mộ Dung Thừa Phong tay cầm một kiếm.
“Bảo kiếm trấn phái của phái Bắc Đẩu, Thất Tinh Kiếm.” Khuôn mặt Lữ Chính Phương mỉm cười.
Tam đại tông phái, quả nhiên đều lưu lại hậu
thủ.
“Lão Lữ, có muốn thử xem, thân thể của ngươi có thể nhìn thấy Thất Tinh Kiếm hay không.” Ngọc tiêu trong tay Chu Đại Tráng không biết từ lúc nào đã biến thành quạt gắp, ba một tiếng, quạt gấp mở ra, tiêu sái tự nhiên huy động, thần sắc tự nhiên, đồng thời mang theo vài phần trêu chọc.
Ánh mắt Lữ Chính Phương thoáng nhìn: “Câm miệng, Đại Tráng.”
Nụ cười của Chu Đại Tráng ngưng đọng lại.
Phi, lão thất phu!
Chu Đại Tráng không nói gì nữa, nếu không, Lữ Chính Phương phải sẽ gọi cả họ hắn.
Một đạo thân ảnh cẩm phục hoa lệ giống như từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp, đứng ở trên pho tượng điêu khắc ở quảng trường, gió núi vù vù, thổi phất quần áo của hắn, trường bào thêu bạch long, dáng người thon dài cao ngất, lưng đeo một thanh trọng xích, thoạt nhìn không tầm thường, khiến người ta có một cảm giác áp bách.
Chiến Long Đảo, Trạm Lôi Đình.
Xung quanh quảng trường dần dần yên tĩnh lại.
Hình ảnh thoạt nhìn yên tĩnh, cả đám nội tâm đều nhiệt huyết sôi trào.
Ngay từ đầu vốn tưởng rằng là tam tông vây quét Sở Trần, không ngờ viện quân Cửu
Huyền Môn thực lực cường hoành, lực áp tam tông, nhưng ngay khi mọi người cho rằng tam tông sắp bại, lại xuất hiện tràng diện đủ để xoay chuyển cục diện.
Đứng đầu bảng tông sư, Trạm Lôi Đình.
Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, Thất Tinh Kiếm.
Áo cà sa Đạt Ma, áo bảo trong huyền thoại.
“Đây chính là nội tình của tam tông a, bọn họ
vĩnh viễn sẽ không lấy ra át chủ bài lớn nhất của mình.”
“Tay cầm Thất Tinh Kiếm, còn có Mộ Dung Thừa Phong gia trì Thất Tinh Trận, dưới khí tức cảnh, gần như vô địch.”
“Cảm ơn Sở Trần, để cho tôi nhìn thấy áo cà sa Đạt Ma trong truyền thuyết.”
“Tôi cảm giác, cho dù như vậy, cửu Huyền Môn cũng không phải dễ ứng phó như vậy, nếu như là trước khi cường giả Cửu Huyền Môn xuất hiện, tôi nhìn thấy Thất Tinh Kiếm cùng áo cà sa Đạt Ma, tuyệt đối có thể tuyên bố trận chiến đấu này sẽ không hề hồi hộp. Tam tông liên thủ cộng thêm tôi, cũng không dám nói thắng chắc Cửu Huyền Môn.”
Ánh mắt Trạm Lôi Đình từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Sở Trần: “Tuổi còn nhỏ, lại ở giới võ giả dấy lên sóng gió lớn như vậy, ngươi đủ kiêu ngạo rồi.”
Sở Trần híp cười: “Cái này làm sao đủ, nếu đánh bại tông sư đầu bảng, cướp đi Thất Tinh Kiếm, thuận tiện lại lột áo cà sa Đạt Ma, đó mới là chuyện đáng giá kiêu ngạo.”
Một câu nói đắc tội với ba tông phái.
Phía sau Liễu Thiên Thiên khóe miệng nhẹ nhàng co rút: “Hắn còn thật sự dám nghĩ.”
“Nhưng có lẽ sở Trần ca ca thật sự làm được.” Tiểu Vô Ưu nhìn không chớp mắt, đã lâu không gặp, cảm giác Sở Trần ca ca càng thêm đẹp trai mê người, cũng không phải Tiểu Vô Ưu phạm hoa si, cô thật sự từ trên
người Sở Trần cảm nhận được một cỗ khí tức rất tự nhiên hấp dẫn người khác.
Điều này trước đây không thể được cảm nhận.
Tiểu Vô Ưu quy loại cảm giác này về lâu ngày gặp lại.
Trên thực tế, là Sở Trần đã bắt đầu tu luyện Đạo Môn Nhiếp Sinh Công, làm thân thể anh tản mát ra khí tức độc đáo.
Đối với Trạm Lôi Đình mà nói, phảng phất nghe thấy chuyện cười lớn, trực tiếp đưa tay ra, một tay cầm trọng xích, chậm rãi chỉ vào hướng của cường giả cửu Huyền môn: “Hắc Thiết Hàn Xích, nặng ngàn cân, các ngươi ai đến thử xem, hoặc là cùng nhau lên.”
Dưới khí tức cảnh, Trạm Lôi Đình có tự tin gần như vô địch.
Từ khi bước vào tông sư đỉnh phong tới nay, hắn chưa từng nếm qua thất bại.
Một thân ảnh cường tráng cất bước đi ra.
Lữ Chính Phương lắc đầu về phía Trạm Lôi Đình: “Ngươi còn không xứng.”