Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Ngọc cảm thấy ủy khuất, “Sau đó, Sở Trần đã xông vào nhà họ Hoàng chúng ta, còn bắt cháu quỳ xuống và đổ rượu để làm nhục cháu.”

“Im đi.”

Hoàng Giang Hồng gầm lên.

Hoàng Dương hướng Hoàng Ngọc đá một cái, “Lăn ra khỏi phòng quỳ xuống.”

Sau một hồi lâu.

Cảm xúc của Hoàng Giang Hồng từ từ bình tĩnh trờ lại.



Nằm ở trên giường, Hoàng Giang Hồng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào phía trên, chậm rãi nói: “Bây giờ con đã biết tại sao Sở Trần không chấp nhận những gì con nói ngày hôm qua, muốn cùng nhà họ Hoàng cứng rắn đến cùng.”

Con ngươi của Hoàng Dương bất giác co lại.

“Một nửa số thuốc cứu mạng ta do Sở Trần gửi tới đã bị đổ hết.”

Hoàng Giang Hồng nói, ‘Toàn bộ chuyện này đều bởi vì cái này mà ra.”

“Nhà họ Tống thật sự không có át chủ bài, không có tư cách cạnh tranh với nhà họ Hoàng, thế nhưng mà…”

Hoàng Giang Hồng tự giễu cười, “Một khi nhà họ Tống bị tiêu diệt, cái mạng già này của ta có lẽ cũng sẽ không còn nữa.”

Hồi lâu.

Hoàng Dương vẫn có chút khó tin, “Thứ mà Sở Trần gửi tới rõ

ràng chỉ là rượu bình thường.”

“Lão Nhàn nói, rượu của Sở Trần không phải loại rượu bình thường.”

Hoàng Giang Hồng nói, “Lần này, nhà họ Hoàng tự đào một cái hố lớn để chôn mình.”

Hoàng Dương có ý muốn quay ra ngoài để cho Hoàng Ngọcthêm vài cú đá nữa.

Nếu không phải Hoàng Ngọc đổ mất rượu đi, cho dù nhà họ Hoàng mang danh lấy oán trả ơn, nhưng toàn bộ Thiền Thành làm

gì có ai biết bệnh của Hoàng lão gia tử được chữa khỏi là do rượu của Sở Trần.

Nhưng bây giờ, điều mà nhà họ Hoàng đang phải đối mặt là nếu phong sát nhà họ Tống đến chết, lão gia tử sẽ phải chôn cùng.

Sau lưng Hoàng Dương toát ra mồ hôi lạnh.

Cái giá này rõ ràng là quá nặng đối với nhà họ Hoàng.

Trong mắt Hoàng Dương, một trăm nhà họ Tống không quan trọng bằng một lão gia tử.

“Cha, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hoàng Dương hỏi.

Lời nói của Mạc Nhàn xẹt qua tâm trí Hoàng Giang Hồng …cúi đầu trước Sở Trần.

Con ngươi của Hoàng Giang Hồng khẽ run lên.

Lúc đầu, ông ấy không để tâm đến những lời của Mạc Nhàn.

Nhưng bây giờ, nếu muốn tồn tại, thì chỉ có thể cúi đầu,bỏ đi sự cao ngạo của gia đình giàu có số 1

thành phố Thiền Thành, cúi đầu trước Sở Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK