Sở Trần đi ra khỏi biệt thự này, thần sắc ngưng trọng.
Anh vừa rồi thẩm vấn Khâu Lâm vài câu, biết thân phận của một người khác.
Triệu Phong Vũ, hộ pháp phái Thiên Cơ, con gái hắn Triệu Xuân Yến chính là một trong số người bị cục đặc chiến mang đi đêm đỏ.
Đám người Triệu Xuân Yến liên quan đến vụ án diệt môn kinh thành, đời này muốn ra khỏi phòng giam cơ hồ là không có khả năng, nhưng Triệu Phong Vũ tuyệt đối sẽ
không từ bỏ ý đồ.
Khó trách Khâu Lâm vừa nhìn thấy anh liền muốn giết anh, sở Trần có thể tưởng tượng được, nếu anhxuất hiện trước mặt Triệu Phong Vũ, đối phương cũng muốn đẩy anh vào chỗ chết.
Bất kể là bởi vì Thiên Cơ Huyền Đồ, hay là bởi vì con gái của hắn Triệu Xuân Yến.
Thậm chí, còn có mối thù truyền kiếp giữa phái Thiên Cơ và Cửu Huyền Môn.
Nhất định hai bên không thể cùng tồn tại, sẽ không chết không thôi.
“Đại đệ tử đã là Tiên Thiên đỉnh phong, hộ pháp của Triệu Phong Vũ nhất định là võ đạo tông sư.” Trong đầu Sở Trần nhanh
chóng suy nghĩ, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Sở Khai Bình: “Nhị thúc, cục đặc chiến ở Dương Thành có cao thủ võ đạo tông sư không?”
Sở Trần muốn thừa dịp cơ hội này, một lần hành động nhổ bỏ nguy cơ này.
Bị một kỳ môn cường giả cấp bậc võ đạo tông sư nhìn chằm chằm, đây cũng không phải là một chuyện tốt.
“Ngươi có hành động?”SỞ Khai Bình hỏi.
Sở Trần nói ra đại khái chuyện Triệu Phong Vũ tìm tới cửa.
“Phái Thiên Cơ, thật sự là tự tin a.” Sở Khai Bình cười ha hả: “Ngay cả cục đặc chiến cũng dám xông vào, ngày thường quả thật
không có võ đạo tông sư nào ở trung tâm, đại đa số đều đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hoặc là tự mình đi rèn luyện, nhưng, vừa lúc, nửa giờ sau sẽ có một võ đạo tông sư tới, các ngươi kiên trì nửa giờ là được.”
Nửa tiếng.
Sở Trần gật đầu, không hỏi nhiều, lúc này gật đầu: “Không có vấn đề gì.”
“Đúng rôi, võ đạo tông sư trợ giúp các ngươi
họ Giang, tên Khúc Phong, tính cách tương đối quái gở, cũng không thích nói chuyện, là một thanh lợi kiếm của Thiên Võng Điện, sau khi hắn đến, ngươi chỉ cần nói cho hắn mục tiêu là được.” Sở Khai Bình nhắc nhở một tiếng.
Giang Khúc Phong, tính cách quái gở?
Sở Trần yên lặng nhớ kỹ.
Dù sao, có hỗ trợ là đủ.
Chỉ cần giữ chặt đối phương nửa giờ, điểm này, Sở Trần vẫn là có lòng tin.
Đương nhiên, còn phải xem thấy đối phương trước, thử qua thực lực của đối phương.
Ta lấy thuật quy định phạm vi hoạt động
khóa lại Thiên Cơ Huyền Đồ, cho dù lúc trước hắn có thể cảm ứng Được Thiên Cơ Huyền Đồ, hiện tại cũng rất khó cảm ứng được.” Sở Trần ngẩng đầu đảo qua bốn phía, từng tòa biệt thự, Triệu Phong Vũ muốn lục soát xong, nửa giờ tuyệt đối không được, huống chi, hiện tại khắp nơi đều là bảo vệ đang tìm kiếm tung tích của Triệu Phong Vũ.
Sở Trần trở về biệt thự.
“Anh rể, bên ngoài có chuyện gì?” Tống Thu khẩn cấp hỏi.
Thần sắc mấy người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng toát ra lo lắng.
“Người của phái Thiên Cơ xông vào, đã bắt được một người, còn có một người không
biết tung tích.” Sở Trần trả lời.
“Mới có hai người.” Cung Trường An cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta liền yên tâm rồi.”
Sở Trần nhìn ông ta một cái: “Người biến mất kia, thực lực rất cường đại, ít nhất, trước mắt người ở tiểu khu này, không có ai sẽ là đối thủ của hắn, hắn sở dĩ không hiện thân, là không muốn cùng cục đặc chiến có quá nhiều dây dưa, mục đích lớn nhất của
hắn là Thiên Cơ Huyền Đồ.”
Đồng tử Cung Trường An đột nhiên mở to vài phần, cả người nhất thời nổi da gà, rùng mình một cái.
Đó chắc chắn là một quả bom hẹn giờ, sắp phát nổ.
“Ngay cả anh rể cũng không phải là đối thủ của hắn sao?” Tống Thu nhất thời cũng có loại cảm giác kinh hãi, dù sao, ở trong lòng hắn, Sở Trần đã là tồn tại rất mạnh: “Mục đích lớn nhất là Thiên Cơ Huyền Đồ …vậy hắn có mục đích gì khác không?”
“Một mục đích khác là tôi.” Sở Trần thản nhiên trả lời.
Tống Thu thần sắc biến đổi, vội vàng đi lên
vài bước, khóa chặt cửa lớn.
“Yên lặng theo dõi biến đổi a.” sở Trần đi tới trước sô pha ngồi xuống, Thiên Cơ Huyền Đồ vừa vặn cũng ở vị trí dưới chân anh.
Anh đang tính toán thời gian.
Nếu như trước khi trợ giúp đến, Triệu Phong Vũ lục soát được biệt thự này, như vậy không tránh khỏi sẽ có một hồi ác chiến.
Còn 25 phút nữa.
Sở Trần nhìn thoáng qua thời gian, pha một ấm trà.
Tống Thu thần sắc căng thẳng, không ngừng nhìn về phía cửa.
Ba người Hoàng Phủ Nguyên Cảnh cũng tràn đầy thấp thỏm ngồi xuống.
“Bất luận như thế nào, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt Thiên Cơ Huyền Đồ.” Hoàng Phủ Nguyên Cảnh trầm giọng nói: “Nếu không, không biết còn có thể có bao nhiêu người bởi vì Thiên Cơ Huyền Đồ mà chết.”
Tiếu Phong đứng ở một bên.
Sở Trần rót một chén trà: “Tiếu ca, anh cũng
ngồi đi.”
Sở Trần nở nụ cười: “Mọi người cũng đừng nhìn chằm chằm cửa lớn, đối phương nếu muốn đến, làm sao có thể đi cửa lớn đây?”
Khuôn mặt Tống Thu đổi sắc mạnh mẽ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa cầu thang, đồng tử trong nháy mắt ngưng đọng lại, chỉ vào hướng cầu thang, ngón tay run rẩy.
“Hắn đến rồi!”
Ánh mắt mấy người nhao nhao nhìn qua.
ở đầu cầu thang, một thành viên đội đột kích tổ 9 thần sắc mờ mịt.
Tại sao tất cả đều nhìn tôi?
Tôi đã làm gì sai?