Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ cồ Chính lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết… a!”

Từ Cồ Chính đau đến nhe răng trợn mắt, cả người run rẩy: “Ta…ta thực sự không biết… a!”

Sở Trần liên tiếp đâm mấy mũi, Từ cổ Chính có loại cảm giác đau nhức toàn thân bị đâm thủng.

Nhưng hắn vẫn như cũ không biết.

Sở Trần cau mày, xoay người đi vào trong cửa hàng, một lát sau, từ bên trong lấy ra một cái bình sứ, ờ trước mặt Từ Cố Chính giương lên một chút, mở miệng nói: “Cái này gọi là tình hoa độc, nghe có phải rất bình thường hay không, nhưng, đây là tình hoa độc mà Liễu tỷ tỷ ta tự mình nghiên cứu ra, khí tức cảnh trở xuống, cho dù là dính một chút, sẽ mất đi tâm trí, lâm vào trong tình dục, ta muốn cho ngươi thử xem, sau đó nhốt ngươi ở trong chuồng heo.”

Từ Cố Chính có loại cảm giác cả người phát lạnh, thần sắc hoảng sợ nhìn bình sứ trong tay sỏ’ Trần, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi… đừng làm bậy.”

“Trả lời vấn đề của ta.” Sở Trần thản nhiên nói.

Từ Cổ Chính cả người phát run, chợt lớn tiếng nói: “Nghe nói ốc biển nhỏ có hai cái, võ giả lục địa đã đi vào cấm địa

Thiên Ngoại Thiên cầm trong tay một cái, người bên ngoài cầm một cái, hia bên nếu như tìm được điếm cộng hưởng trong trận pháp của ốc biền nhỏ, ở trong một khoảng cách nhất định, có thể cảm giác được sự tồn tại của nhau, thậm chí là vị trí cụ thể. Ta biết chỉ cỏ nhiều như vậy!”



Trận pháp cộng hường.

Sở Trần cau mày.

Nói như vậy, các sư phụ trước khi xuất phát đã biết nguy hiểm, hơn nữa còn lấy ốc biển nhỏ làm chỗ dựa chỉ dẫn bọn họ trở về, nhưng không nghĩ tới bị người của Thiên Ngoại Thiên biết, trực tiếp tiêu diệt Chiến Long Đảo.

Đây có phải hay không cũng có nghĩa là, trong cấm địa Thiên Ngoại Thiên tồn tại nơi khiến người ta mất phương hướng, bọn họ mới không đi ra được.

“Bên trong cấm địa Thiên Ngoại Thiên cỏ nguy hiểm gì?” Sở Trần hỏi.

Từ Cồ Chính vẻ mặt buồn bã trả lời: “Vấn đề Thiên Ngoại Thiên này không ai có thể trả lời ngươi, chúng ta chưa bao giờ được phép tới gần cấm địa nửa bước.”

Đồng thời nói chuyện, thân thể Từ cổ Chính cuộn mình một

chút, sợ kim của Sở Trần lần nữa đâm xuống.

Sở Trần gật đầu, nhìn Từ cồ Chính.

Thân hình Từ cồ Chính khẽ run lên: “Ta biết nhiều như vậy…ngươi đừng mơ tưởng ta trả lời ngươi bất kỳ vấn đề nào!”

Nửa tháng tiếp theo, Sở Trần trải qua cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại.

Ban ngày tự mình tu luyện, buổi tối cùng Tống Nhan tu luyện.

Đương nhiên, không quên mỗi thứ sáu lại đến y quán Liễu gia khám bệnh, sỏ’ Nhất Châm thần y nồi tiếng danh chấn Dương Thành, càng ngày càng có nhiều người mộ danh mà đến, các loại bệnh nan y khảo nghiệm y thuật của Sở Trần, dưới loại tình huống này, Kim Châm Độ Mệnh Thuật của Sở Trần đang táng lên nhanh chỏng.



Đêm nay.

Tổ ấm nhỏ của biệt thự.

Sở Trần ở bốn phía giường bố trí một Động Tiên, không chỉ là vì hưởng thụ gấp đôi vui sướng, mà là trong khoảng thời

gian này thông qua song tu, thực lực của anh đột nhiên tàng mạnh, nội lực của Tống Nhan cũng vô hạn tới gần cấp độ tiên thiên.

Sờ Trần còn chưa truyền thụ cho Tống Nhan bất kỳ công pháp nào còn lại, anh bỗng nhiên có loại cảm giác, các loại vũ kỹ cũng không xứng vói Đạo Môn Nhiếp Sinh Công.

Để cho một người không hề có nền tảng võ cồng thời gian khoảng một tháng tiếp cận cấp độ tiên thiên, ngoại trừ Đạo Mồn Nhiếp Sinh Cồng, còn có cái gì có thể làm được.

Đương nhiên, Tống Nhan tuy rằng không luyện tập võ, nhưng cô đã có thẻ tùy ý khống chế náng lực trên người mình.

Sau khi mây mưa kịch liệt, hai người ôm nhau ngủ.

Trang viên biệt thự Tống gia bị bao phủ bởi màn đêm, chỉ có lúc này mới có chút mát mẻ của mùa thu.

Bên hồ Tống, trong Động Tiên.

Thiên Bảo đạo sĩ khoanh chân mà ngồi, thắt lưng thẳng tắp, thần sắc bình tĩnh, cả người giống như yên lặng trong bóng tối.

Bỗng nhiên, bên cạnh hắn, từng tấm bùa bay lên.

Bùa cực phẩm một màu, hào quang lóng lánh.

Thân ảnh Thiên Bào đạo sĩ giống như bị chùm ánh sáng bao phủ…

Trời sáng rồi.

Sờ Trần đi ra bên cạnh Tống Hồ, giương mắt nhìn Thiên Bảo đạo sĩ cười tủm tỉm nhìn hắn, lúc này đi tới, ánh mắt hơi sáng lên: “Thiên Bảo sư thúc, đột phá rồi?”

Thiên Bảo đạo nhân cười ha ha: “Đột phá rồi.”

Ba chữ kẹp mang theo vô cùng thoải mái!

Phải biết rằng, lấy Cửu Huyền Môn mà nói, bên trong Cửu Huyền Môn, cường giả như mây, nhưng mấy chục năm qua, cường giả khí tức cảnh chỉ có mạch chủ Cửu Mạch, những người còn lại cho dù vô hạn tiếp cận khí tức cảnh, đều bị vây ở cảnh giới tông sư, bời vì thiếu cơ duyên cùng với Động Tiên.

Từ thực tiễn có thề biết được, Sở Trần bố trí ra Động Tiên, hơn bất kỳ một chỗ nào trong giới võ giả.

“Đại Tráng a, ngươi phải cố gắng hơn.” Thiên Bảo đạo sĩ thật cần thận mỏ’ miệng.

Chu Đại Tráng:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK