Cam Đông nhất thời cảm giác một cỗ hàn khí xâm lấn thân thề mình, toàn thân không cách nào run lên, thanh âm run rẩy: “Các ngươi…các ngươi không thể giết ta, nếu không, Vạn đặc phái viên, hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
“Giết ngươi, chúng ta ít nhất còn có thể tranh thủ thêm một chút thời gian thoát khỏi Chiến Long Đảo.” Sở Trần híp mắt nhìn chằm chằm Cam Đồng, từ ánh mắt lóe lên của Cam Đông anh nhìn ra được, Cam Đông không chỉ nói dối về số lượng đặc phái viên.
“Trạm Mục Tư, trói những người chưa chết trên mặt đất lại cho ta, mang về Thiên Long trang.” Sở Trần đồng thời phân phó một tiếng: “Nghĩ cách cạy miệng bọn họ ra, tùy tiện hỏi một vài lời, chỉ cần bọn họ không khớp, ai nói dối, liền giết người đó.”
Sắc mặt Cam Đông trắng bệch đến mức không hề có chút máu, nếu thật sự dựa theo Sở Trần nói như vậy, lời nói dối của hắn sẽ không công tự sụp đồ.
“Thực xin lỗi, vừa rồi ta nhớ nhầm rồi!” Cam Đông nóng lòng mở miệng: “Đặc phái viên Thiên Ngoại Thiên trên Chiến Long Đảo không phải 18 người, chỉ có 8 người.”
“Nhớ nhầm?” Sở Trần quát một tiếng: “Các hạ đường đường tông sư đình phong trong trí nhớ cũng không tốt lắm a, không biết còn có chỗ nào không nhớ rõ?”
Đồng thời nói chuyện, ánh mắt Sở Trần gắt gao nhìn chằm chằm Cam Đông, thân thể Cam Đông không tự chủ được run rẩy, cảm nhận được ánh mắt sắc bén sáng rực của Sở Trần, Cam Đông cảm giác mình sắp sụp đổ.
Phong tỏa của khí tức cảnh, thật sự quá đáng sợ.
Cam Đông thậm chí còn có loại cảm giác, chỉ cần sỏ’ Trần nguyện ý, một ánh mắt là cỏ thế giết chết hắn.
“Còn có…” Thanh âm Cam Đông run rẩy: “Ta vừa mới nhớ nhầm, trước khi hành động, ta khồng có tiết lộ tin tức ra ngoài, tạm thời mà nói, không ai biết tin tức các ngươi ở Thiên Long trang.”
Nghe vậy, mấy người Sở Trần liếc nhau.
Nếu câu này là sự thật…
Đó là một tin tốt.
???
phán đoán của Sở Trần nghiêng về những lời cuối cùng của Cam Đông, trạng thái hiện giờ của Cam Đông bị vây trong nỗi sợ hãi cực độ, hắn đối với nỗi sợ chết vượt qua tắt cả, không dám nói dối nữa.
Nhưng, Sở Trần đương nhiên sẽ không bởi vậy mà hoàn toàn tin tưởng, anh phân phó Trạm Mục Tư cùng Trạm Vũ mang một bộ phận võ giả Thiên Ngoại Thiên còn sống sót đi, chuẩn bị thẩm vấn, xác nhận tin tức trong miệng Cam Đông là thật hay giả.
Rất nhanh, Trạm Mục Tư đi qua lại.
Cười lạnh nhìn Cam Đông một cái: “Hắn tên là Cam Đông, biết thân phận của ta, muốn bắt ta đoạt ốc biển nhỏ lập công, cho nên phong tỏa tin tức.”
Sắc mặt Cam Đông hoảng sự, khồng dám nhúc nhích.
Giờ phút này hắn đã hối hận không thôi, nếu như không phải bởi vì tham công, hắn cũng sẽ lập được đại công lao.
Một ý niệm sai, hối hận không thôi.
Sở Trần dùng kim bạc phong bế mấy huyệt vị của Cam Đông, làm hắn không cách nào vận khí phát công, lập tức giao cho Trạm Mục Tư xử lý.
Trạm Vũ phụ trách dọn dẹp mũi tên còn sót lại tại hiện trường.
Mấy người Sở Trần lại một lần nữa trở lại nóc nhà, nhìn quanh Thiên Long trang, Thiên Long trang dưới ánh trăng, rắt yên tĩnh, vừa mới xuất hiện chiến đấu đột nhiên, chắm dứt cũng nhanh, bọn trẻ Thiên Long trang cũng không có bừng tỉnh, bọn trẻ khó có được ngủ một giấc an ồn.
Ngày mai không biết sẽ là gì, nhưng ít nhất tối nay, bọn trẻ được an toàn.
“May mắn Cam Đông thích việc lớn hám công to, vì Thiên Long trang tranh thủ thời gian.” Liễu Như Nhạn nói: “Để cho bọn trẻ ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai, ta đề nghị sắp xếp bọn trẻ Thiên Long trang lên thuyền, trước mắt mà nói,
trên thuyền an toàn. Mà Thiên Long trang bên này, mặc dù Cam Đông khồng có báo cáo hành động, thế nhưng, mấy đội ngũ đồng thời mất tích, nhất định sẽ có người nhận thấy được khác thường, sớm muộn gì cũng tra được Thiên Long trang.”
“Hãy để người già, phụ nữ, trẻ em và những người bị thương rời khỏi Thiên Long trang.” Sở Trần trầm giọng nói: “Chúng ta ở lại nơi này, thứ nhất bày ra một phương án, giải cứu võ giả Chiến Long Đảo bị giam giữ, thứ hai, còn có thể Ồm cây đợi thỏ, lần lượt đánh tan võ giả tiến vào Thiên Long trang.”
Ánh mắt Sở Trần lướt qua chò’ mong.
Dù cho tới là khí tức cảnh, số lượng không nhiều lắm, bọn họ đều có thể bắt được.
Kẻ thù đang ở trong ánh sáng, họ đang ở trong bóng tối, đó là lợi thế lớn nhất.
“Liễu tỷ tỷ, hai vị sư thúc, mọi người trở về nghỉ ngơi đi.” Sở Trần mờ miệng: “Ta ờ trên nóc nhà nghiên cứu ốc biển nhỏ, thuận tiện canh gác một đêm.”
Sau khi ba người rời đi, Sở Trần cầm ốc biển nhỏ trong tay.
Sau khi đột phá một cái trận pháp, Sở Trần tìm hiểu trận pháp xếp chồng lên nhau ngày càng dễ dàng, rất nhanh liền phá giải một cái trận pháp trong đỏ, đối với trình độ ốc biển nhỏ khống chế càng tiến thêm một bước.
Sở Trần thậm chí còn nghe thấy tiếng gió truyền ra bên trong ốc biển nhỏ.
Đây chắc chắn là một bước đột phá lớn.