Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng tiếc Cáp Duy thiếu gia đã chết, nếu không, cùng một loại với Jono Taro, nói không chừng còn có thể phát huy hiệu quả không tưởng tượng nổi.” Thanh âm của thư ký mang theo vài phần thở dốc, một tay lướt trên người cô ta.

Ba phút sau, Võ Thiển Dũng kéo quần lên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa dồn dập vô cùng.

Thư ký quần áo lộn xộn mở cửa, mơ hồ mang theo vài phần cảnh xuân.

Nếu như ngày thường, người gõ cửa chỉ sợ sẽ nhìn thấy tròng mắt phát sáng, nhưng hiện tại, vẻ mặt của hắn tràn đầy kinh hoảng thất thố: “Không hay rồi, không hay rồi.”

Võ Thiển Dũng trầm mặt đi tới: “Trời sụp xuống sao? Thất thố như vậy.”

“Nhà máy bị phá hủy rồi.” Giọng nói của người đàn ông dồn dập, sắp khóc lên.

Võ Thiển Dũng giận tím mặt: “Khốn nạn! Dĩ nhiên có người dám đập phá nhà xưởng của tập đoàn tài chính Kim Lăng chúng ta? Bảo vệ đâu? Huy động bảo vệ của mấy nhà máy gần đó đều tới đây, tôi ngược lại muốn xem, ai dám đập phá nơi của chúng ta.”

“Những cái khác … các nhà máy khác cũng bị đập phá.” Người đàn ông khóc nói: “Người đập phá rất nhiều, trong đó còn có… hình đánh thuê Huyết Chiến Sĩ.”

Hai chân Võ Thiển Dũng mềm nhun, ngã ngồi trên mặt đất.

Lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ!

Ai trong Sa Quốc không biết đằng sau lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ là ai.

Ngải Nhĩ Mạc Tháp!

Tại sao Ngải Nhĩ Mạc Tháp đột nhiên ra tay với tập đoàn tài chính Kim Lăng?

“Chẳng lẽ Ngải Nhĩ Mạc Tháp cho rằng cái chết của Cáp Duy thiếu gia có liên quan đến chúng ta?” Thư ký hoảng sợ, thốt ra.

“Nói bậy!” Võ Thiển Dũng vừa giận vừa gấp: “Chúng ta và Cáp Duy thiếu gia chưa từng gặp nhau, cái chết của hắn làm sao có liên quan tới chúng ta?”

Đoàng!

Thậm chí còn có tiếng súng vang lên bên ngoài.

Hoàn toàn lộn xộn.

Sắc mặt Võ Thiển Dũng đại biến, vội vàng đứng lên: “Nhanh lên, rút trước.”

Màn đêm buông xuống.

Vũ Thiển Dũng âm thầm điều tra rõ ràng sự tình rốt cục hiểu được nguyên nhân của tất

cả.

Jono Taro cướp người phụ nữ của Cáp Duy thiếu gia!

Võ Thiển Dũng hận không thể nắm Jono Taro lên hung hăng tát mấy cái.

Nữ nhân Cáp Duy thiếu gia nhìn trúng, đưa cho hắn là được!

Thiếu gia Cáp Duy vừa về đến nhà đã bị ám sát, Jono Taro tất nhiên trở thành nghi phạm lớn nhất.

Càng khiến người ta tức giận chính là, Jono Taro còn nói ra lời điên cuồng, nói có thể tùy thời tiêu diệt lính đánh thuê Huyết Chiến Sĩ.

“Phế vật! Đồ ăn hại!” Võ Thiển Dũng nổi giận

không thể cưỡng lại: “Tập đoàn sao lại phái một tên phế vật như vậy đến Sa Quốc, mấy chục năm ở Sa Quốc khổ cực đặt nền móng, một ngày hủy hết a!”

Thư ký xinh đẹp ở bên cạnh, Võ Thiển Dũng cũng không có hứng thú trong ba phút kia.

Ban ngày nếu không kịp thời rút người chạy trốn, hiện tại chỉ sợ càng là lành ít dữ nhiều.

Ngải Nhĩ Mạc Tháp đã nói ra, cho dù là lật tung Sa quốc, cũng phải tìm ra đạo tặc Hỏa Yến cùng với Jono Taro.

“Jono Taro sao lại cấu kết với đạo tặc Hỏa Yến, đây là muốn đưa tập đoàn tài chính Kim Lăng vào chỗ chết” Thư ký cũng đang thở dài: “Vừa mới nhận được tin tức, mấy thành phố gần Riyadh, mấy nhà máy của tập

đoàn tài chính Kim Lăng không kịp dời đi, tất cả đều bị đập nát, sóng gió lúc này, tổn thất của tập đoàn, phỏng chừng cũng ít nhất là một tỷ.”

Võ Thiển Dũng hai tay vô lực đỡ tường, một lúc lâu sau, vẫn gọi điện thoại cho tổng bộ, báo cáo trận bão bất thình liệt này.

Tập đoàn tài chính Kim Lăng, gà bay chó sủa.

Mà người khởi xướng, ‘Jono Taro’ đang ở trong quán bar trên tầng cao nhất của một khách sạn, vui vẻ nhấm nháp rượu ngon, nghe nhạc.

Họ đã tiêu hủy hộ chiếu giả và thay thế bằng tên thật của họ.

Vốn lúc ngụy trang thành Jono Taro, Sở Trần cũng trải qua lần hóa trang đơn giản, hiện tại đổi lại thành khuôn mặt chính diện, mà Giang Ánh Đào cũng thay trang phục, không ai có thể liên hệ hai người Trung Quốc này cùng Jono Taro Nhật Bản là một. Trừ khi A Hi Nhĩ đích thân đến đây để chứng minh họ.

“Trong vòng chưa đầy hai giờ, quán bar đã bị lục soát ba lần.” Giang Ánh Đào ngồi bên cạnh Sở Trần, âm thanh âm nhạc rất lớn, Giang Ánh Đào chỉ có thể kề sát vào bên tai

Sở Trần nói chuyện: “Năng lượng của Ngải Nhĩ Mạc Tháp ở thành phố này vượt quá tưỏ’ng tượng của chúng ta, trọng lượng của cái nồi Jono Taro này, cũng vượt qua dự đoán của chúng ta, nghe nói nhà xưởng của tập đoàn tài chính Kim Lăng ở Sa Quốc đều bị đập phá.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK