Sở Trần khóe mắt lóe lên một đạo tinh quang, “Dương Thành, Ninh Gia.”
Vừa dứt lời, trong lòng Hạ Ngôn Hoanchấn động dữ dội, mở to hai mắt, buột miệng nói: “Không thể nào.”
“Trần Ca, ngay cả Ninh Gia cũng bị anh thuyết phục?”
Hạ Bắchít một ngụm khí lạnh,
trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Thiên Nam đệ nhất gia tộc, Ninh Gia?”
Tống lão gia tử cũng ngẩn ra, nhìn Sờ Trần.
Tống Thiên Dương rùng mình một cái, trong lòng kịch liệt run rẩy.
Ninh Gia.
Nằm ở Dương Thành, tuy nhiên, nó được biết đến như là gia tộc đệ nhất của Thiên Nam.
Phạm vi của Thiên Nam là toàn bộ miền Nam.
Có thể có được danh tiếng đệ nhất gia tộc của Thiên Nam cho thấy sức mạnh của Ninh Gia khủng bố như thế nào.
So với Ninh Gia, Hoàng Gia ở Thiền Thành đơn giản là không đáng nhắc tới.
“Nếu Ninh Gia sẵn sàng giúp đỡ Tống Gia, thì chẳng phải Hoàng Gia chết chắc rồi sao?”
Ngay cả Tống Thu cũng cỏ thể nói một cách đơn giản thô bạo.
Mấy người nhìn chằm chằm Sở Trần.
Ngay cả Hạ Bắc cũng không thể tin được.
Thực lực của Ninh Gia quá mạnh, ở Dương Thành, Hạ Gia và Diệp Gia là đại gia ờ Dương Thành, nhưng Ninh Gia còn trên cả họ, là đệ nhất gia tộc ờ Thiên Nam.
Không ai có thể liên tường Tống Gia với Ninh Gia, bọn họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Sở Trần mặt không chút thay đổi,
đứng lên nhìn Tống Trường Thanh, “Lão gia tử đức cao vọng trọng…”
“Ngươi ngậm miệng lại.”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy |||||
Tống Trường Thanh tức giận trừng mắt nhìn Sở Trần.
Ông ấy không muốn bịSỞ Trần chụp mũ lên đầu.
Ông dù đức cao vọng trọng đến đâu, cũng không thể kinh động tới đệ nhất gia tộc của Thiên Nam nhúng tay vào chuyện này.
“Tôi sẽ liên lạc cụ thể với Ninh
Gia, trưa mai, đại diện của Ninh Gia cũng sẽ đến đúng giờ.”
Sở Trần nói, “Đêm nay mọi người nghỉ ngơi sớm đi, bận bịu cả ngày, chắc hẳn các người đều mệt mỏi rồi.”
Sở Trần nắm tay Tống Nhan, “Bà xã, trở về đi ngủ thôi.”
Tai của Tống Nhan đột nhiên đỏ bừng.
Tuy rằng trở về ngủ trong phòng riêng, nhưng Sở Trần lại nói trước mặt cả nhà, điều này quá dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trước khi những người còn lại kịp phản ứng, Sở Trần đã nắm tay Tống Nhan bước ra khỏi phòng khách.
Cuộc phản kích của Tống Gia sẽ là ngày mai.
Tất cả những gì cần làm bây giờ chỉ là kiên nhẫn chờ đợi.
Trên đường trở về, Hạ Bắc lái xe không nhịn được nói: “Chú Tư, chú nói nếu Ninh Gia ra tay, cộng thêm sự giúp đỡ của các gia đình kia, Hoàng Gia sẽ có bao nhiêu phần thắng?”
Hạ Ngôn Hoan khóe miệng giương nhẹ, “Hẳn là phải chết không nghi ngờ.”