Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi, xe đã chờ ờ bãi đậu xe.” Triệu Chính Ngôn trầm giọng nói, đồng thời cũng nhịn không được nhìn Sở Trần một cái, vừa rồi hắn nhìn thấy Dương Tìéu cần lả bộ dạng gì, Sở Trần thế nhưng có thể ngắn ngủi 5 phủt khiến cho Dương Tỉểu cản đi ra, đích xóc không đơn giản.

“Cô xác định đã chuẩn bị xong chưa?” Sở Trần hỏi mộl tiếng.

Dương Tiểu cẩn gật gật đầu.

“Mời.

Sờ Trần nói ngắn gọn.

Dương Tiểu cẩn cất bước đi tới.

“Nè, thang máy ở đây.” Tống Thu vội vàng hô.



“Không cần thang máy.” Dương Tiểu Cần đi về phía trước, ánh mắt dị thường kiên địhh: “Tôi đi ra ngoài.”

Lời vừa dứt, mọi người kinh hãi.

“Tuyệt đối không thẻ.” Triệu Chính Ngôn hô to: “Người bên ngoài tâm tinh kích động, cô đi ra ngoài như vậy quá nguy hiềm.”

“Tiểu Cẩn, cô đừng kích động.” Tiêu Lãng nói.

Tống Thu không khỏi nhìn Sở

Trần, hắn đột nhiên rất muốn biết 5 phút vừa rồi, Sở Trần đến tột cùng nói gì với Dương Tiểu cẩn.

“Tôi ở bên cạnh cô ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Sở Trần mở miệng: “Chuyện hôm nay, rõ ràng có người ở sau lưng cố ý thúc đầy, cho dù Tiẹu cẳn đi thang máy rời đi, dư luận còn có thề tiếp tục lên men, thậm chí tiếp tục thảng cấp, vậy cũng không bằng, để cho Tiểu cẳn đi ra ngoài, chỉ cần Tiểu Cẩn có dũng khí đi ra ngoài, là có thể triệt để đập tan âm mưu.”

“Huống chi, Tiểu cẩn không thẹn với lương tâm, cho nên, nhất định phải đường đường chính chính đi ra ngoài.”

Tiêu Lãng trầm ngâm một hồi, đi lên phía trước: “Tiểu cẩn, tôi cùng cô đi ra ngoài.”

“Để cô ấy đi một minh, chủng ta sẽ đi theo.’* Sở Trần nói: “Chỉ cần cô ấy đủ kiên cường, tất cả lời đồn tự sụp đổ.”

Dương Tiểu cẩn buộc tóc dài lên, thản nhiên cười, từ sau khi trí nhớ tĩnh lại, cô vẫn luôn trốn tránh.

Bây giờ, cô chọn để đối mặt với nó.

“Chị Tiêu Lãng, em có thề.”

Dương Tiểu cần cất bước đi tới.

Đám người Sở Trần đi theo phia sau, rát nhanh liền đi tới trước thang máy dẫn lên tầng 2.

Cảnh sát đã phong tỏa lối vào.

Tầng 2 truyền đến tiếng kêu gào kịch liệt.

Nội tâm Tiêu Lãng trống rỗng, theo bản năng nhìn thoáng qua Sờ Trần.

Sở Trần thần sắc bình tĩnh tự nhiên: “Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không sợ hãi, sợ hãi chính ỉà người khác.”

Nhìn Dương Tiểu cẳn đi tới, cảnh sát canh giữ ờ cửa thang máy theo bản năng giật mình, nhìn mặt Dương Tiểu cẩn, có loại cảm giác giật mình, tuy rằng bọn họ chưa từng gặp qua Dương Tiểu Cẩn, nhưng tự nhiên trước tiên liền biết, đang đi tới, chính là cô gái xấu xí ồn ào huyên náo bên ngoài.

Làm sao cô lại ra khỏi đây?

Thân hình thẳng tắp, tóc dài buộc lên, không che không đậy, tự nhiên phóng khoáng, nhàn nhã tản bộ đi tới.

Phía sau cô, ba bước, đám người Sờ Trần cất bước đi theo.

“Cô gái xấu xí kia thật kinh hãi đir

“Bảo cô gái xấu xí cút ra ngoài, thả Tiốu Lãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK