Tư Đồ Tĩnh trong lúc bất chợt lại kinh hô lên: “Chị Đào, chị xem.”
Giang Ánh Đào nhìn thoáng qua, đồng tử khẽ co rụt, vô cùng kinh ngạc: “Kỳ Vương Thiên Nam Đào Cư, Sở Trần phải cùng hắn đánh cờ?”
“Mắy nhà kia cảm giác là quyết tâm muốn Sở Trằn nhục nhã.” Tư Đồ Tĩnh nói: “So đàn chính là cầm SU’ câop cao nhất Bạch gia Bạch Kỳ Thắng, so cờ là Kỳ Vương Thiên Nam Đào Cư, dựa theo trận thế này, đại biếu thư pháp cùng họa, lai lịch tuyệt đối cũng bất phàm. Cái này làm sao so tài được.”
Quả nhiên, một ngày này, Bạch Mộ liên tục
công bố bốn vị đại diện giao lưu cầm kỳ thi họa.
Đàn, cầm SƯ cao cắp nhất Bạch gia, Bạch Kỳ Thắng.
Kỳ, Kỳ Vương Thiên Nam, Đào Cư.
Thư, bậc thầy thư pháp đính cấp, Liêu Trí Hoàn.
Họa, hạo sĩ vẽ tranh huy chương vàng La gia, bậc thầy danh thủ quốc gia, La Khắc.
Kích nổ toàn bộ mạng.
Nhìn số lượng người hâm mộ weibo của minh tảng vọt. sự phù phiếm của Bạch Mộ được thỏa mãn rất lớn.
Đây mới là sức ảnh hưởng của Thập công từ Thiên Nam.
Bạch Mộ đảng tải một video đánh đàn, hơn nữa còn kèm theo một câu nói, ‘Nhàn rỗi.’
Khí tức giả vờ nhàn nhạt.
Không thế phủ nhận, trinh độ đàn cố của Bạch Mộ rất cao, rất nhiều người mở video, nhìn hình ảnh một công tử nhẹ nhàng đánh đàn, đều nhịn không được like.
“666.”
“Mộ thiếu tao nhã.”
“Có sao nói vậy. so với công phu quyền cước, tôi càng thêm thích đánh đàn tấu nhạc, càng có thể cảm nhận được chi tiết văn hóa lâu đời của Trung Quốc.”
Khuôn mặt Bạch Mộ nổi lên nụ cười tự tin.
Trong lúc bất chợt nhìn thấy có người tag tin tức cùa minh, Bạch Mộ theo bản năng gật lại, thần sắc lúc này trầm xuống.
La Vân Dương đăng một bức tranh lên Weibo, đồng thời kèm theo một dòng chữ: “Tác phẩm vừa mới dùng nửa giờ hoàn thành, cảm giác chí là bình thường a.”
Chỉ trong vài phút binh luận đã hơn trăm, đều là âm thanh thán phục khen ngợi.
“Không biết xấu hổ, thế nhưng cọ vào độ nóng của ta.” Bạch Mộ thầm mắng một tiếng, vẫn tiện tay bình luận một câu:
Dương thiếu đại tài.”
Gần mười hai giờ đêm, Bạch Mộ suy nghĩ một hồi, vẫn là lại đăng một weibo khác.
“Trận quyết đấu ngày mai, tôi mong Sở Trần có biểu hiện tốt
ba đầu chó
Ngay sau đó, binh luận sôi nổi.
“Chậc chậc chậc, đây là tuyên chiến a!”
“Nếu như không phải ba cái đầu chó phía sau, tôi còn thật sự cho rằng Mộ thiếu là người ủng hộ sỏ’ Trần, ha ha ha!”
“Ngẫm lại bốn đại diện kia, Sở Trần ngày mai ở trước mặt bọn họ biếu diễn cầm kỳ thi họa, đó không phải là múa rìu qua mắt thự, tự rước lấy nhục sao?”
“Cá nhân rắt đề nghị Sở sư phụ ngày mai biểu diễn một bộ Tiêu Diêu Du chưởng pháp.”
Lời nói ban đầu của Bạch Mộ rất nhanh đã bị La Vân Dương chuyển tiếp, hơn nữa còn thêm một câu: “Phần thưởng 100 triệu, chờ Trần đến láy.”
Một đêm trôi qua.
Sở Trần mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, nghiêng người nhìn anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Tỉnh rồi.”
Sở Trần bập môi hôn một cái: “Bà xã, hôm nay sao không đi làm.”
Tống Nhan lườm hắn một cái: “Anh đã quên Tiểu Bắc đã nói qua, hôm nay toàn thề Bắc Trần được nghỉ nửa ngày, đi cổ vũ cho anh.”
Sở Trằn cười.
Sau khi hai người ở trên giường cọ xát một hồi, Sờ Trần mó’i bị Tống Nhan lôi kéo rời giường.
Thím Tường đã chuán bị bữa sáng thịnh soạn từ lâu.
Sau khi ân sáng xong, hai người đi về phía biệt thự chính của Tống gia, đại sảnh, tất cả mọi người đều đến đông đù.
Ngay cả Tống lão gia tử cũng phá lệ mà chờ
đợi từ sớm.
“Ông nội, sao ông cũng dậy sớm như vậy?” Tống Nhan đi qua, khoác tay Tống Trường Thanh.
Tống Trường Thanh cười ha ha: “Đây chính là sự kiện hiếm có trong giới thư họa, ta đương nhiên không thể bỏ lỡ.”