Câu cửa miệng của mẹ vợ nói với con rể, thường phải vui mừng, nhưng Tô Nguyệt giờ phút này, chỉ có phiền chán, hừ lạnh một tiếng, nhìn qua Sờ Trần bên cạnh, “Trở về thu dọn hành lý đi, ngày mai tốt nhất tranh thủ sớm
một chút rời đi, Nhà họ Tống nhà nhỏ, không thể chứa nổi cậu, đến ngay cả Nhà họ Diệp cũng không sợ mà đắc tội.”
Tô Nguyệt cùng Sở Trần vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, như là sợ nhiễm vận đen của Sở Trần hiện tại vậy.
“Cậu nói cậu như thế nào lại không biết phân biệt tốt xấu.” Tô Nguyệt vừa mới chuẩn bị đi, cảm thấy giận quá, nhịn không được tức giận mắng Sở Trần vài câu.
Thấy Sở Trần thần sắc bình tĩnh, sắc mặt không có nửa điểm biến
hóa, Tô Nguyệt tức khắc có cảm giác mình như đánh vào bịch bông vậy.
Thôi.
Chính mình cũng ngớ ngẩn, thế nhưng đi mắng một kẻ ngốc chứ.
Biết rõ hắn nghe không hiểu.
Mặc dù Sở Trần ở đại sảnh biểu hiện ra so với hắn ngày bình thường tuyệt đối khác nhau, nhưng mà, Sở Trần hắnngốc, năm năm qua, đã hằn vào trong lòng người nhà họ Tống.
Tô Nguyệt lắc đầu, đi phía trước được vài bước, phía sau truyền đến âm thanh của Sở Trần, “Mẹ vợ, mẹ đi thong thả ạ.”
Tô Nguyệt tức giận đến mức cả người run lên, đột nhiên phủi tay rời đi.
Sở Trần khuôn mặt chưa đựng nụ cười nhàn nhạt, mở ra cửa phòng.
Biệt thự Nhà họ Tống, chuẩn xác mà nói, tổng cộng có gần mười khu nhà, vây quanh ờ cùng nhau.
Đây là quy môNhà họ Tống thời
kỳ cường thịnh đã có, tổ tiên nhà họ Tống từ lúc khởi nghiệp đã đặt cơ nghiệp tại đây.
Sở Trần cùng Tống Nhan ở chính là một căn nhà biệt thự ba tầng, lúc trước Trương đạo trường tự mình chọn nơi này cho bọn họ hở, hơn nữa, Sờ Trần cùng Tống Nhan đều ở tại tầng hai, hai phòng một phòng khách nhỏ bên trong.
Ánh đèn nhu hòa đang chiếu khuôn mặt của Tống Nhan, khuôn mặt tuyệt mỹ bậc nào cũng không che giấu được một cổ ủ rũ.
Cô quá mệt mỏi.
Thời gian 5 năm qua, trên người Tống Nhan, lưng đeo cực lớn gông xiềng. . ngôn tình hài
Vì gia tộc, 18 tuổi cô gả cho một tên ngốc, tuy rằng Nhà họ Tống cực lực che lấp, nhưng trên đời không có khe tường nào là kín kẽ hoàn toàn, Tống Nhan cùng người chồng ngốc nghếch của mình, từ lâu đã trở thành trò cười của toàn bộ người ở Thiền Thành.
5 năm qua đi, khí vận Sở Trần đã hết, chờ đợi Tống Nhan sẽ lại trở
thành một sự sắp xếp khác.
Cô bị buộc chặt đến quá mệt mỏi.
Sở Trần đi tới một bên, mở ra tủ lạnh, như màn ảo thuật hắn lấy ra một cái bánh ga-tô.
“Đói bụng rồi nha.” Sở Trần mỉm cười mà đi qua, đem bánh kem đặt ở trên mặt bàn.
Tống Nhan ngơ ngẩn, con ngươi rơi ờ trên bánh kem, tinh xảo một tầng bánh kem, Sở Trần còn rất nhanh cắm ngọn nến lên, hơn nữa còn nhanh tay đốt.
“Sở Trần, anh từ lúc nào lấy bánh kem về vậy?” Tống Nhan nghi hoặc.
“Đêm nay bởi vi tôi phá hủy bữa tiệc của em, biết em chắc hẳn còn bị đói.” Sở Trần mỉm cười, “Trên đường trở về, tôi đã gửi tin nhắn cho chị Tường, nhờ chị ý chuẩn bị bánh kem cho em, nhanh lên cầu nguyện nào, thồi tắt nến, ăn bánh kem.”
Tống Nhan con ngươi có chút phức tạp nhìn mắt Sở Trần, ngay sau đó đứng lên, hai mắt nhẹ nhàng mà nhắm lại.
Một lúc sau, thong thả mà mở mắt, đem ngọn nến thổi tắt.
“Sinh nhật vui vẻ.” Sở Trần cười, đem ngọn nến lấy đi, cắt cho Tống Nhan một miếng bánh kem to lớn.
Tống Nhan tiếp nhận, nhìn Sở Trần, “Đây xem như phần quà sinh nhật thứ 2 sao?” •
“Còn có món quà thứ ba nữa.” Sờ Trần ánh mắt đối diện, thần sắc hiện vẻ tự tin, “Tôi nhất định sẽ hợp tác được với Nhà họ Hạ, lấy lại cho em danh nghĩa, cho người nhà cuả em một câu trả lời
hài lòng.”
Con ngươi Tống Nhan vẫn luôn không có rời khỏi Sở Trần.
Đêm nay, Sở Trần nói mỗi mỗi câu, làm mỗi một sự kiện, đều vượt quá nhận thức của cô đối với Sở Trần trong 5 nám qua.
Sở Trần, đột nhiên không bị ngốc sao?
“Sở Trần, anh…..ổn rồi sao?”
Tống Nhan đột nhiên hỏi một câu.
Sở Trần theo bản năng sửng sốt,
chợt nở nụ cười.
Hắn hiểu rõ ý của Tống Nhan.
5 năm qua, Tống Nhan vẫn luôn cảm thấy, là do cô đâm hỏng đầu Sờ Trần.
“Tôi, ổn.” Sở Trần gằn từng chữ một, hướng tới Tống Nhan gật đầu.
Tống Nhan con ngươi lập tức là nờ rộ ra một tia ánh sáng.
Cũng có khó lòng tin mà tin được.
Sở Trần, thật sự không ngốc rồi.
Tống Nhan nỗi lòng có chút kích động, vội vàng kiềm chế lòng mình, nghiêm nghị mà nhìn Sở Trần, “Cái kia, anh đối với sự tình xảy ra 5 năm qua, ký ức vẫn cònchứ?”
“vẫn còn.” Sở Trần lại lần nữa gật đầu.
“Vậy anh hãy nói chi tiết mọi chuyện.” Tống Nhan nghiêm túc mà nhìn Sở Trần, “Năm năm qua, anh thực sự đã trải qua cái gì.”
Sở Trần trầm tư một hồi, liền trả
lời, “Chiếm không được thiên cơ, gặp phải tai họa.”
“…” Tống Nhan đầu tiên là sững sờ, trong chốc lát sắc mặt tối sầm.
Câu nói này, đã đủ chứng minh, Sở Trần xác thực đã ồn hoàn toàn.
Đã tốt như thế mà vẫn còn giấu!”Cút”