Người tới là gia chủ Bạch gia, lúc này, Bạch gia chủ trầm mặt, nhìn Bạch Mộ: “Ta hỏi con muốn làm gì?”
Bạch Mộ nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Sở Trần cướp đi tất cả của con, con muốn từ trong tay hắn đoạt lại gấp đôi.”
Ba!
Một cái tát hung hăng tát vào mặt Bạch Mộ.
“Ta cảnh cáo con, nếu như con không muốn kéo Bạch gia xuống vực sâu, liền thành thật một chút.” Bạch gia chủ giận dữ mắng.
Bạch Mộ bị đánh đến sững sờ.
Bạch gia chủ lại rống lên: “Chẳng lẽ con không biết ý nghĩa của việc Sờ Trần đạt được danh hiệu sứ giả truyền thừa văn hóa Trung Quốc sao? Con dám động Sở Trần? Con làm gì để chạm vào hắn? Muốn cho toàn bộ Bạch gia đều chôn cùng sao?”
Nói xong, Bạch gia chủ thấy Bạch Mộ tựa hồ còn có chút mơ hồ, lúc này nhịn không được lại tát một cái: “Nghe đã hiểu chưa?”
Lần này Bạch Mộ thông minh, vội vàng gật đầu: “Hiểu rồi, hiều rồi ”
Chuyện tương tự, ờ La gia, Lê gia các gia tộc đều đang diễn ra.
Thế hệ trẻ khí huyết tràn đầy, có lẽ sẽ cảm thấy nuốt không nổi một hơi, nhưng đối với trưởng bối gia tộc mà nói, chút thiệt thòi nhỏ này căn bản không tính là cái gì, điểm mấu chốt là động vào Sở Trần lúc này, đó chính là lấy tương lai của gia tộc mình ra đùa giỡn.
Đêm nay, cả thành phố đều chấn động.
Khuê phòng Liễu gia.
Hai chị em nhìn nhau.
Bọn họ hiểu được Sở Trần nói thời cơ thích hợp là khi nào.
Trước khi thông báo, ngay cả Sở Trần cũng không dám chết.
Sứ giả của truyền thừa văn hóa Trung Quốc.
Điều này tương đương với bùa hộ mệnh đặt ở trên người Sờ Trần, đủ để cho nhiều người cỏ ý đồ xấu né tránh.
“Sở Trần quá lợi hại.” Liễu Mạn Mạn cảm thán.
Liễu Thiên Thiên không khỏi giật mình: “Đây chẳng lẽ không phải là trùng hợp sao?”
“Đều nằm trong tay Sở Trần.” Liễu Mạn Mạn nói: “Em còn nhớ lúc Bạch gia bọn họ muốn đối phó Hạ gia không? sấm to mưa nhỏ, trong này chắc chắn có nguyên nhân.”
Liễu Thiên Thiên nâng má, nằm sấp trên giường, bàn chân trắng nõn lắc lư dưới ánh đèn: “Càng nghĩ càng cảm thấy Sở Trần thần bí, em mặc kệ, em nhất định phải dùng tình hoa độc đối với Sở Trần, hảo hảo thẩm vấn một phen, tìm ra bí mật ần giấu trên người Sở Trần.”
Liễu Mạn Mạn:
Con ngươi Liễu Mạn Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lúc chúng ta trờ về, người tới tìm Sở Trần cũng không đơn giản, không biết là tìm hắn làm gì.”
“Em quyết định rồi.” Liễu Thiên Thiên đắp chăn: “Ngủ, ngày mai em còn tìm Sở Trần.”
Liễu Mạn Mạn ngồi bên giường, nhìn thoáng qua Liễu Thiên Thiên.
Cô còn thật sự có chút lo lắng Liễu Thiên Thiên nhất thời đầu óc không bình tĩnh, dùng tình hoa độc đối với Sở Trần.
Hậu quả…
Liễu Mạn Mạn trầm ngâm một lát, cô quyết định, nếu em gái đi tìm Sở Trần, cô cũng phải đi theo, không vì cái gl khác, chỉ là phải theo dõi em gái, không thể để cho cô làm bậy.
Chuyện Sở Trần sắp được trao huy hiệu truyền thừa văn hóa Trung Quốc còn đang
hot, một đêm bàn tán sôi nối.
Giang Ánh Đào vốn nhận được điện thoại của Hạ Bắc lập tức chạy tới tòa nhà Kim Bãi, nửa đường quay trở lại, cô đã không cần phải đi qua.
Sở Trần có thân phận quan trọng này, hai tổ điều tra kia mặc dù muốn tra ra Thiên Cơ Huyền Đồ đi đâu, cũng không dám sử dụng một vài thủ đoạn không bình thường với Sở Trẩn.
Lúc Giang Ánh Đào trở lại phòng làm việc, thấy Tư Đồ Tĩnh cũng đang cầm điện thoại, không khỏi nói: “Làm sao vậy, tra ra cái gì rồi
sao?”
“Mò kim đáy biển, không dễ dàng a.” Tư Đồ Tĩnh dụi dụi mắt, đột nhiên nói: “Chị Đào, chúng ta không bằng tìm ra tư liệu người Sở Trần đắc tội, lần lượt đi phân tích, xem có kết quả gì không?”
“Theo tôi được biết, hai tổ khác đã sớm thu thập tư liệu, nhưng mà cũng không có kết quả, có quá nhiều nghi phạm có động cơ, tôi cũng phục Sở Trần, hắn làm như thế nào trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, đều đắc các gia tộc hào môn Thiền Thành cùng Dương Thành?” Giang Ánh Đào bất đắc dĩ cầm lấy một phần tư liệu trong tay: “Đây là cái gì?”
“Báo cáo khám nghiệm tử thi của một nhà 7 người Hoàng Chí Ca và một số tư liệu về Hoàng Chí Ca.” Tư Đồ Tĩnh nói: “Vốn chúng ta không phụ trách điều tra án diệt môn, những tư liệu này đều không cần, nhưng mà, bởi vì có người dùng Thiên Cơ Huyền Đồ mua mạng Sở Trần, tổ chuyên án hoài nghi đây có thể là án giết người hàng loạt, cho nên, tổ chuyên án cũng phái người đưa
cho chúng ta phần tư liệu này, hỗ trợ điều tra, em còn chưa kịp xem.”
“Cô chưa kịp xem, hay là không dám xem.” Giang Ánh Đào nhìn Tư Đồ Tĩnh một cái.
Tư Đồ Tĩnh xấu hổ.