Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Tân hận không thể hung hăng tát Tống Khánh Bằng mấy chục cái.

Nếu ngày mai Tống Khánh Bằng trờ về, tất cả đều ở trong kịch bản của mình, vậy thì tốt biết bao.

“Đồ chết tiệt, hư việc nhiều hơn

là thành công.” Vu Tân kết luận người ở tầng 2 chính là Sở Trần, một bên hạ lệnh cho người xuống tầng đối phó Sờ Trần, một bên đi tới phòng Dương Tiểu cẩn, trực tiếp đẩy cửa đi vào: “Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể dẫn người rời khỏi nơi này trước.”

Vu Tân nhịn không được mắng thêm một tiếng nữa.

Hắn không nắm chắc quá lớn có thể mang theo Dương Tiểu cẩn chạy ra ngoài.

Ánh sáng trong phòng được bật.



Vu Tân lập tức ngây ngẩn cả người.

Một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân trong nháy mắt dâng lên óc.

Sở Trần!

Vu Tân trong lòng kinh hãi, cơ hồ không có nửa chút do dự, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Hắn rất rõ ràng thực lực của Sở Trần, có Sở Trần ở trong phòng mà nói, hắn không có khả năng mang Dương Tiểu cẩn đi.

“Tiểu Mặc, bắt lấy hắn!”

Lúc Sở Trần đi ra ngoài, thấy Vu Tân vọt xuống tầng 2, lúc này hô to một tiếng.

Vu Tân ngẩng đầu nhìn lại, thấy một gã thanh niên đi tới về phía hắn, lúc này hừ lạnh một tiếng, hắn đánh không lại yêu nghiệt Sở Trần này, chẳng lẽ còn đánh không lại một thanh niên tùy tiện đi ra?

Vu Tân trực tiếp khống chế độc vật, từng con linh xà hướng Ninh

Tử Mặc bay đi, còn chưa tới Ninh Tử Mặc trong vòng 3 mét, độc xà liền ngã trên mặt đất, nhao nhao lui về phía sau.

“Dĩ nhiên còn mang theo linh phù.” Vu Tân cũng không sợ hãi, hắn đường đường là trưởng lão Vu Thần Môn, chỉ luận giá trị vũ lực, cũng tuyệt đối có thề nghiền ép thanh niên trước mắt này.



Vu Tân tung hoành giới võ giả nhiều năm, thiên tài yêu nghiệt như Sở Trần, hắn chưa từng thấy qua.

Vu Tân tự nhiên không tin, thanh niên trước mắt này, có thề có được sức chiến đấu ngang với Sở Trần. Thấy Ninh Tử Mặc đi tới, khuôn mặt Vu Tân hiện lên lãnh ý, hắn cũng nhận thấy, Sở Trần cũng không có đuổi theo, lúc này cười lạnh vung quyền.

“Sờ Trần, ngươi sẽ vì sự khinh thường của ngươi trả giá thật lớn.”

Chỉ cần đánh bại thanh niên trước mắt này, lại khống chế được đôi vợ chồng già này, Vu Tân tin tưởng, hắn còn có cơ hội lật ngược thế cờ.

Nếu không, cũng có thể kiên trì đến khi Vu Thanh trưởng lão đến.

Một khi Vu Thanh trưởng lão đến, hắn còn cần kiêng kỵ Sở Trần?

Trong lúc tốc độ ánh sáng này,

Vu Tân đã cân nhắc đến sau khi Vu Thanh đánh bại Sở Trằn, mình nên dùng loại độc chất nào để cho Sở Trần nếm thử một chút.

Nói thì chậm, khi đó thi nhanh.

Nắm đấm của Vu Tân đã tới gần Ninh Tử Mặc.

“Gục xuống cho ta.”

Thình thịch!

Thanh âm vang dội.

Vu Tân gục xuống.

Dứt khoát lưu loát, không có một chút qua loa.

Tròng mắt Vu Tân trợn tròn, eo bàn tay truyền đến đau đớn kịch liệt, vừa rồi trong nháy mắt, Ninh Tử Mặc một quyền đánh ra, trực tiếp đánh Vu Tân ngã xuống đất.

Vu Tân còn giãy dụa muốn bò lên, đôi mắt Ninh Tử Mặc lạnh lùng vô cùng, bước lên, một cước giẫm lên ngực Vu Tân, tiếng xương sườn rắc rắc đứt gãy làm

cho trong miệng Vu Tân trực tiếp phát ra thanh âm giống như giết heo, nước mắt lập tức trào ra, đau đến không muốn sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK