Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh rể rõ ràng là không muốn dẫn theo hắn.

“Trong nhà hiện tại có Trương đạo trường trấn giữ, còn có Hoàng Phủ minh chủ thời gia dài đều ở đây, nhiều hơn em không

nhiều, thiếu một mình em không it,” Tống Thu còn muốn giãy dụa một chút, trông mong nhin Sở Trần, nhịn không được lại bổ sung một câu: “Anh rể, em chính là muốn trải nghiệm thêm một chút, ví dụ như hành động tối hôm qua của Vu Thần Môn, em cảm giác cảm ngộ Lỳ Lân Bộ pháp lại sâu thèm vài phần, huống chi, có bùa hộ mệnh của anh rể ờ đây, em nhất định sẽ không có nguy hiểm.”

Sờ Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể cho Tống Thu một nhiệm vụ: “Cậu đi theo dõi Hoàng gia.”

“Hoàng gia?” Tống Thu vẻ mặt sương mù nhìn Sở Trần.

“Căn cứ theo tin tức hữu hiệu, tối hôm qua mấy người thần bí tới Hoàng gia, nhiệm vụ của cậu là điều tra thân phận của mấy



người thần bí này.” Sờ Trần nói: “Chúng ta hiện tại ngoài kẻ địch là Ninh gia, nhưng cũng phải đề phòng sau lưng chúng ta, nếu không, bị người đâm một đao cũng không biết.”

Sờ Trần vỗ vai Tống Thu một cái: “Nhiệm vụ gian khổ này giao cho cậu, tương đương với giao hậu phương cùa chúng ta cho cậu, Tiểu Thu, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.”

Tống Thu nhất thời tinh thần chấn động: “Anh rể anh yên tâm, điều tra Hoàng gia, em có kinh nghiệm.”

“Vậy…tôi thì sao?” Một thanh âm đột nhiên cẩn thận vang lên.

Sờ Trần nhìn lại: “Tiểu Vô Ưu, cô xen vào cái gì, tìm hiểu thật tốt thuật kỳ môn, cùng ông nội cô, qua vài ngày nữa sẽ đi vào Cửu Huyền Môn tu hành.”

Mạc Vô Ưu muốn nói lại thôi.

Mấy người Sờ Trần đi ra khỏi sân luyện võ.

Cha con Hùng Nhạc ỏ’ ngoài cửa chờ, thấy Sở Trần đi ra, trong mắt Hùng Nhạc mang theo thấp thỏm, áy náy, cùng với bất an.

Vừa rồi biết kẻ địch là Ninh gia sau đó, hẳn lựa chọn lui ra phía sau, luôn có một loại cảm giác có lỗi với Sở thiếu.

Sở Trần cũng không ngại, dù sao thực lực của Hùng Nhạc quả thật cũng không giúp được anh, nếu cố gắng chống đỡ ngược lại là trắc trở.



“Sờ thiếu.” Hùng Nhạc cắn răng: “Nếu như có cái gì lão Hùng ta giúp đưực, cậu cứ việc mở miệng!”

Sở Trần mỉm cười: “Đa tạ Hùng gia chủ đêm nay chiêu đãi.”

Sờ Trần sau khi cáo biệt Hùng

Nhạc, lập tức trở về.

Lúc trở lại Tống gia đã là 9 giờ tối.

“Tôi ra ngoài trước.” Tống Thu tắm niệm nhiệm vụ của mình, vừa xuống xe liền đi ra ngoài.

Tô Nguyệt Nhàn vừa mới đi ra, thấy Tống Thu trực tiếp đi ra ngoài, không khỏi hô to một tiếng: “Tiểu Thu, mẹ nấu canh rồi.”

“Không uống.” Tống Thu khoát tay, rời đi.

Tô Nguyệt Nhàn lẩm bẩm vài câu, ánh mắt nhìn về phía Sờ Trần, khuôn mặt nhất thời lộ ra tươi cười: “Sở Trần, đi vào uống canh.”

La Vân Đạo Tôn cùng Mạc Vô Ưu đã xuống xe quán nhỏ Tinh

La, giờ phút này cũng chỉ có một mình Sở Trần, lúc đi vào đại sành, phát hiện Trương Vận Quốc thế nhưng đang ngồi trên sô pha.

“Trương đạo trưởng.” Sờ Trần đi qua.

Trương Vận Quốc vội vàng đứng lên.

“Sở…Sở thiếu.”

Trương Vận Quốc thật sự không biết nên xưng hô Sở Trần như thế náo, cuối cùng nghẹn ra một tiếng ‘Sờ thiếu’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK