Mục lục
Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

???

Trong nháy mắt, quảng trường trước Thanh Phong điện, nghe được cả tiếng kim rơi.

Từng đạo ánh mắt chết lặng nhìn một màn xảy ra trên quảng trường…

Mộ Dung Thừa Phong tay cầm Thất Tình Kiếm, mang theo Bắc Đẩu Thất Tinh Trận thất bại.

Không Động đại sư mặc áo cà sa đã bị bại.

Trạm Lôi Đình đứng đầu bảng tông sư cũng thất bại.

Tam tông, gặp phải quét ngang.

Đây là kết cục mà bọn họ không thể tưởng tượng được.

Cửu Huyền Môn lại cường đại đến mức này.

Bắt đầu từ giờ khắc này, Cửu Huyền Môn không phải là thiên hạ đệ nhất kỳ mồn, mà là thiên hạ đệ nhất tông môn.

Không ai phản đối.

Sau khi yên tĩnh, trên quảng trường vang lên một trận hoan hô nhiệt liệt.



Đệ tử Thanh Phong Quan hận không thể dùng hết sức lực đi hò hét, kích động vô cùng.

Đối với đệ từ Thanh Phong Quan mà nói, bọn họ hôm nay là hạnh phúc.

Vốn tưởng rằng Thanh Phong Quan bị các đại môn phái do Tam tông dẫn đầu chiếm đoạt, còn phải triển khai cái gọi là buổi học Tam tôn giáo, không cho đệ tử Thanh Phong quan tới gần, nhưng thiếu chủ đến, tất cả đều không giống nhau.

Buổi học Tam tôn giáo đã được thay thế bằng lớp học buổi sáng của thiếu chủ, những người tham gia được hưởng lợi rắt nhiều.

Hiện giờ lại càng tận mắt chứng kiến một hồi đại chiến đỉnh phong đrung động đến tâm can, bọn họ may mắn mình không phải là kẻ thù của thiếu chủ.

“Sư tôn thật lợi hại.” Ánh mắt Trương Vận Quốc nhìn Nhậm Bình Sinh đã không thể rời khỏi, đây chính là sức mạnh của thần tượng.

Mục tiêu cuối cùng của Trương Vận Quốc chính là trỏ’ thành

nhân vật tuyệt đỉnh như Nhậm Bình Sinh.

Liễu Khai Hồng ánh mắt nhìn chăm chú vào Sở Trần, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một cái.

Bách Hoa Cung, đứng đúng vị trí.

Còn phải cảm ơn sự quyết đoán của hai cô con gái mình.

Nếu không, Liễu Khai Hồng hôm nay vẫn sẽ lựa chọn che mặt trợ giúp Sở Trần.

“Vừa rồi khi ta cùng cường giả Tam tông đối chiến, hai con đều thấy rõ chưa?” Liễu Khai Hồng nói: “Đây chính là phương thức sử dụng chính xác của tuyệt học Bách Hoa Cung.”

Chị không nhìn, em cũng không nhìn… Ánh mắt Liễu Mạn Mạn và Liễu Thiên Thiên nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu: “Thấy rõ ràng rồi.”

Liễu Khai Hồng lòng rất an ủi.

“Cái gọi là chuyện vui cả thiên hạ, quả thực chính là chuyện cười.” Lúc nảy, Chu Đại Tráng tay cầm tiêu ngọc, ánh mắt đảo qua võ giả các phái ở đây. “Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, trong lòng không đếm được sao?”

Võ giả các phái đều trầm mặc.

Nếu như một khối bánh ngọt rơi vào trong tay kẻ yếu thế, mỗi người đều muốn cướp.



Thế nhưng, nếu miếng bánh ngọt này trong tay siêu cấp cường giả mà bọn họ không thể trêu chọc nổi, không ai dám đụng chạm đến.

Bắt đầu từ giờ khắc này, giới võ giả đều tiếp nhận một sự thật, Thiên Cơ Huyền Trận có thể tạo ra Động Tiên, sẽ là độc quyền của Cửu Huyền Môn.

“Đây đáng lẽ phải là thứ thuộc về chúng ta.” Bên cạnh đám người, Triệu Trụ nghiến ràng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Trần xa xa, cả người không cách nào

run rẩy nhẹ nhàng, không cam lòng, không cách nào tiếp nhận.

Hắn thấy, hôm nay Sở Trần là phải chết, nhưng Sở Trần lại giơ tay lên, cho cả thế giới thấy thực lực thật sự của Cửu Huyền Môn.

Thiên hạ đệ nhất.

Nhưng đối với Triệu Trụ mà nói, tất cả những chuyện này, đều là thuộc về phái Thiên Cơ.

“Quay về đi.” Huyền Minh trưởng lão phảng phất thoáng cái già nua rất nhiều, vô lực phất phất tay.

“Chúng ta… cứ như vậy đi sao?” Lâu Ngụy cũng không cam lòng.

Huyền Minh trưởng lão nhìn hắn: “Nếu không, ngươi đi lên khiêu chiến Sở Trần một chút?”

Tôi không muốn… Lâu Ngụy không dám lên tiếng.

Mọi người phái Thiên Cơ xám xịt rời đi.

Bọn họ cũng lo lắng Sở Trần tìm bọn họ thu hận tính sồ, dù sao trận chiến đấu hôm nay, chính là bọn họ chủ đạo sau

lưng khơi mài.

Trạm Lôi Đình lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút cô đơn mờ mịt, hắn thậm chí ngay cả mình bại thế nào cũng không biết, đối phương một tấm bùa liền làm linh hồn hắn bị thương, đau đầu muốn nứt ra, mất đi đường phản kháng, sau đó bị đánh ngã.

Nhưng thất bại đã là một thực tế không thể cứu vãn.

Hắn bại rồi.

Từ sau khi bước vào tông sư đình phong chưa từng nếm qua chiến tích thất bại, bị Cửu Huyền Môn chấm dứt.

Ánh mắt Trạm Lôi Đình rơi vào trên người đạo sĩ Thiên Bảo, người này chính là mục tiêu tương lai của hắn.

Trạm Lôi Đình tin, không bao lâu nữa, hắn có thề vượt qua đạo sĩ Thiên Bảo.

Hắn mới 35 tuổi, tiềm lực rất lớn.

Trạm Lôi Đình hít sâu một hơi, cất bước đi về phía Thiết Hàn Xích màu đen rơi xuống đất.

Nhưng mà, một đạo thân ảnh đi nhanh hơn so với hắn, nhặt

Thiết hàn Xích màu đen kia từ trên mặt đất lên.

“Quả thật nặng ngàn cân.” Lữ Chính Phương cân nhắc trọng lượng của Thiết Hàn Xích màu đen một chút, nắm trong tay, càng cảm giác được tiện tay, đây là binh khí hắn vẫn luôn khổ tìm, Lữ Chính Phương nhìn Trạm Lôi Đình: “Trọng xích của ngươi thật không tệ, nhưng hiện tại, nó là cùa ta.”

Nghe vậy, khuôn mặt Trạm Lôi Đình trong nháy mắt âm trầm xuống, nhìn chằm chằm Lữ Chính Phương.

Theo quan điểm của hắn, đây chì đơn giản là nhục nhã đối với hắn.

Bại trận thì thồi, ngay cả binh khí cũng bị nộp.

Lữ Chính Phương không để ý tới Trạm Lôi Đình, khiêng trọng xích lên vai, vui vẻ xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK