Nghe điện thoại, Tống Nhan có thể cảm nhận được sự tức giận của Hoàng Dương, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Hoàng Dương lại chịu nhượng bộ.
Hiện tại Sờ Trần còn nghênh ngang tiến vào nhà họ Hoàng.
Tống Nhancó chút lo lắng rằng khi vừa tiến vào nhà họ Hoàng sẽ nhanh chóng bị vây đánh.
Hai người bước lên bậc đá.
Có nhân viên bảo vệ túc trực ở lối vào của nhà họ Hoàng.
Bảo vệ từ xa đã nhận thấy có người bước tới, nhưng chỉ là dưới bóng đêm mờ mịt nên không nhìn rõ.
Khi hai người đến gần… “Sở Trần!”
Bảo vệ trong phút chốc như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run rẩy hét lên.
Sở Trần lạitới đây! Nhân viên bảo vệ này chính là người đã chứng kiến Sở Trần ở trong biệt thự nhà họ Hoàng một đường đánh ra.
Ngay cả Võ Đường của Hắc Diệu
Đường cũng không thể ngăn cản hắn.
Sự xuất hiện của Sờ Trần khiến nhân viên bảo vệ này cảm thấy như có quỷ tới cửa, toàn thân run rẩy, sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Nhan không khỏi sững sờ.
Cô liếc nhìn Sở Trần.
Tên ngốc này đến tột cùng đã làm cái gì tại nhà họ Hoàng mà để cho an ninh nhà họ Hoàng nhìn thấy hắn mà như gặp quỷ.
Sở Trần cười nhẹ, “Làm phiền thông báo một tiếng, Sờ Trần tới thăm Hoàng lão gia.”
Nhân viên bảo vệ lấy lại tinh thần, phát hiện áo phía sau đã ướt đẫm, vội vàng gật đầu, sau đó lấy máy bộ đàm ra, quay lưng lại, nhỏ giọng nói vài câu.
“Sở tiên sinh, mời vào.”
Trong lòng Tống Nhan có chút hồi hộp, Sở Trần nắm tay Tống Nhan một đường tiến về phía trước.
Tống Nhan nhanh chóng phát hiện những vệ sĩnhà họ Hoàng này có vẻ còn căng thẳng hơn cô, Sở Trần tiến lên một bước, bọn họ theo phản xạ đều lùi lại.
Tống Nhan cảm thấy không thể
tin được.
Đây là nhà họ Hoàng.
Vệ sĩ nhà họ Hoàng nhìn thấy Sở Trần, có cảm giác như đang nhìn thấy một con hổ.
Có thể tường tượng được rằng ngày hôm đóSỞ Trần đã làm náo động nhà họ Hoàng gây ra động tĩnh lớn như thế nào.
Sở Trầnrất nhanh liền gặp lại mấy người quen cũ.
Hoàng Dương và Hoàng Ngọc.
Hoàng Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Trần với ánh mắt đầy căm hận.
Hắn hận không thể bămSỞ Trần thành trăm thây vạn mảnh.
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Hoàng Dương vẻ mặt lãnh đạm liếc nhìn Sở Trần, ánh mắt rơi vào bình rượu trong tay Sở Trần, hắn luôn có chút không tin, cùng một loại rượu, tại sao loại mà Sờ Trần lấy ra lại khác.
“Các ngươi đều đi làm việc của mình đi.”
Hoàng Dương yêu cầu tất cả các
vệ sĩ đều rút lui.
Ngay cả Võ Đường của Hắc Diệu Đường cũng không thể ngăn cản Sở Trần, những tên vệ sĩ bình thường này có chút hơi vô nghĩa.
Lần đầu tiên Tống Nhan để cho Sờ Trần nắm tay chính là lúc đi dạo trong biệt thự nhà họ Hoàng, biệt thự này mang đến cho Tống Nhan một bầu không khí vô cùng ngột ngạt, khiến cô cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Khi đến phòng của Hoàng Giang Hồng, cả hai đẩy cửa bước vào.
vẻ mặt Tống Nhan không khỏi giật mình.
Trạng thái tinh thần của Hoàng lão gia khác rất nhiều so với thời điểm diễn ra Lễ hội đoạt Thanh.
Sắc mặt ông ta tái nhợt, dựa vào đầu giường.
“Hoàng lão gia.”
Sở Trần đi tới.
Hoàng Giang Hồngvẫy vẫy tay để Hoàng Ngọc đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lạiHoàng
Giang Hồng, Hoàng Dương, Sở Trần và Tống Nhan.
Tống Nhan cảm thấy bầu không khí càng thêm kỳ quái.
Sờ Trần chậm rãi mờ rượu.
“Hoàng đại gia, ông có ly rượu nào không?”
Hoàng Dương đi qua cầm ly rượu mang tới.
Tống Nhan còn bị sốc hơn.
Lần này Sở Trần tới cửa, thật sự muốn nâng ly mời Hoàng lão gia
sao?
Lấy rượu để bồi tội.
Hơn nữa, ngay khi vừa bước vào cửa, đã đi thẳng vào vấn đề.
Chì là Tống Nhan không thể hiểu nổi tại sao Hoàng lão gia lại chấp nhận lời xin lỗi kỳ dị như vậy của Sờ Trần.
“Hoàng lão gia, đã đắc tội nhiều
X • II
rối.
Sờ Trần cười, “Mong rằng nhà họ Tống và nhà họ Hoàng cỏ thể bỏ qua những hiềm khích trong quá
khứ và hợp tác nhiều hơn trong tương lai.”
Nhà họ Tống và nhà họ Hoàng.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới mắt Hoàng Dương.
Những lời nói này của Sở Trầnkhông thể nghi ngờ, đang đặt nhà họ Tống vào vị trí ngang hàng với nhà họ Hoàng.
Dựa vào cái gì?
Hoàng Dương vẻ mặt khinh thường.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có bất kỳ gia tộc nào ở Thiền Thành có thẻ sánh ngang với nhà họ Hoàng.
Chưa kể, lần này nhà họ Tống còn suýt phá sản.
Hoàng Giang Hồng nhìn rượu mà Sờ Trần đưa tới, sau khi nhận lấy, trầm giọng nói: “Không phải cậu đã nói phải uống rượu này vào lúc giữa trưa sao?”
“Hiện tại thì không cần.”
Sở Trần trả lời một cách ngắn gọn, súc tích và đầy tự tin.
Hoàng Giang Hồng một lần nữa cảm nhận được sự tự tin của người thanh niên trước mặt.
Bất quá, tình trạng thể chất của Hoàng Giang Hồng, bản thân ôngrõ ràng nhất, loại rượu này có
công dụng hay không, sau khi uống xong ông sẽ biết liền.
Hoàng Giang Hồngtrong lòng vẫn mang theo hy vọng.
Không ai không muốn cơ thể minh khỏe mạnh,Hoàng Giang Hồng cũng là một người bình thường.
Hơn nữa, những cơn ác mộng hành hạ cả ngày lẫn đêm, cho dù ý chí củaHoàng Giang Hồng cókiên định hơn nữa cũng khó mà chịu đựng được.
Trước khi Sở Trần đến, Hoàng
Giang Hồng đã thử híp mắt lại một lúc, nhưng liền cảm giác như một cơn ác mộng lại sắp ập đến.
Trong phòng, Hoàng Giang Hồng nhanh chóng uống cạn ly rượu.
Một luồng nhiệt đã mất từ lâu truyền dọc cơ thể Hoàng Giang Hồng.
Tinh thần của Hoàng Giang Hồng đột nhiên chấn động, nhanhnhư một tia chớp, ôngliềnđánh ánh mắt rơi vào trên người Sở Trần.
Quá mức không thể tưởng tượng được.
Cùng một hương vị, tại sao rượu của Sở Trần lại khác biệt đến vậy.
Tống Nhan che miệng lại, cô gần như muốn kêu lên.
Cô thấy rõ ràng sau khi Hoàng lão gia uống ly rượu của Sở Trần, thần sắc của ông ta quả nhiên khác hẳn, có thề nói là hoàn toàn khác.
Nó … nó thật kỳ diệu.
Hoàng Dương hai mắt cũng trợn to, hắn đương nhiên hy vọng lão nhân gia bình an vô sự, nhưng
trong tiềm thức lại không tin Sở Trần.
Hoàng Giang Hồng nặng nề thở dài một hơi, ngồi thẳng dậy, nhìn Sở Trần, “Nếu như không phải chính mình trải qua, ta e rằng cũng sẽ không tin.”
Sở Trần cười, “Xem ra là Hoàng lão gia đã chấp nhận lời xin lỗi của Sở Trần tôi.”
Bời vì lời xin lỗi của Hoàng Ngọc trên báo, Hoàng Giang Hồngtrong lòng vốn có sự uất ức, nhưng hiện tại, Hoàng Giang Hồng đột nhiên cảm thấy điều đó
không có ý nghĩa gì.
Hoàng Giang Hồng bật cười, “Nói mới nhớ, phải là tôi thỉnh tội cậu mới đúng, trước đó đã làm lãng phí một vò rượu của cậu. Sở Trần, chúng ta hãy ra ngoài, uống rượu và trò chuyện, được chứ?”
Trên thân thể đã hoàn toàn cảm thấy thoải mái dễ chịu, điều này làm Hoàng Giang Hồng có tâm tình rất tốt.
Hoàng Giang Hồngđôi mắt nhìn vò rượu bên cạnh có chút thèm thuồng.
“Uống rượu thì không sao, nhưng chai rượu này vẫn phải để dành cho ngày mai.”
Sở Trần cười nói, “Hoàng lão gia, lần này ngài nên giữ kỹ.”
“Đó là điều chắc chắn.”
Đối với Hoàng Giang Hồng, đây không phải là rượu, nó là thần dược cứu mạng người vô giá.
Tống Nhan như hóa đá.
Nhìn cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Sở Trần và Hoàng lão gia bỗng dưng trở nên thân thuộc,Hoàng lão gia thậm chí không quan tâm đến những gì Sở Trần đã làm với nhà họ Hoàng.
“Chẳng lẽ là bởi vì …” Tống Nhan ánh mắt rơi vào vò rượu.
Sau khi não bổ không ít thông tin, Tống Nhancon ngươi càng mở lớn.
“Hoàng Dương, đi phân phó một
chút, chuẩn bị ít đồ ăn thức
0
Ã))
uông.
Hoàng Giang Hồng ngẩng đầu
nói.
Hoàng Dương định thần lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Sở Trần, xoay người bước ra ngoài.
Ngoài cửa, Hoàng Ngọc nhìn thấy Hoàng Dương đi ra, hắn bước tới ngay lập tức, “Cha, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ông lại đuổi con ra ngoài.”
Hoàng Dương dừng lại, nhìn Hoàng Ngọc, trầm giọng nói: “Mọi hiềm khích với nhà họ Tống và Sở Trần lần này, dù có bao nhiêu bất bình trong lòng cũng phải
nuốt xuống, chuyện này đã xong rồi, về sau không được phép tìm cách gây phiền phức cho Sở Trần nữa.”
Nói xong, Hoàng Dương bỏ đi trước khi Hoàng Ngọc kịp phản ứng.
“Cha.”
Hoàng Ngọc hét lên và đuổi theo.
Trong phòng, Sờ Trần và Hoàng Giang Hồng nói chuyện rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt của Tống Nhan càng lúc càng trở nên ngưng trọng, hết lần này đến lần khác lo
lắng nhìn Sở Trần.
“Bà xã, em sao vậy?”
Sở Trần nhận thấy Tống Nhan có gì đó không ổn.
Tống Nhan suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, “Anh đi ra ngoài với tôi một lát.”
Hai người chân trước vừa bước ra khỏi cửa phòng.
Tống Nhan không đợi được nữa, lo lắng hỏi: “Anh có phải đã kê thuốc cho Hoàng lão gia đúng không? Vì thế nhà họ Hoàng mới
cúi đầu nhận sai? Sở Trần, anh đây là đang đứngtrên lưỡi đao, người nhà họ Hoàng nhất định sẽ trả thù!”
Tống Nhan đã rất lo lắng.
Cô nghĩ Sở Trần đã dùng nhiều thủ đoạn thâm độc, buộc nhà họ Hoàng nhất thời chịu khuất phục, còn cười nói chào hỏi Sở Trần.
Tuy nhiên, cuộc trả thù của nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ như một cơn bão dữ dội ập đến, nghiền ép mọi thứ.
“Sở Trần, anh thật là gan to lớn mật.”
Tống Nhan càng nghĩ càng sốt ruột, trong lòng vô cùng lo lắng, có chút ý nghĩ muốn kéo Sở Trần
chạy đi.
Rượu thịt màHoàng lão gia chuẩn bị chỉ sợ là Hồng Môn Yến.
Trong tâm trí cùa Tống Nhanhồi tưởng lại nụ cười của Hoàng lão gia, cô cảm thấy ông ta giống như một con hổ đang cười cợt trước con mồi,nghĩ đến điều này làm cô vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy Sở Trần hồi lâu không có đáp lại, Tống Nhan không khỏi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Trần.
Sở Trần nhìn Tống Nhan cười mà như không cười, sau đó mỉm cười nói: “Bà xã à, em thật là đáng yêu.”
Tống Nhan không khỏi trợn mắt, “Tôi không có nói đùa với anh.”
“Yên tâm đi.”
Sở Trần nắm tay Tống Nhan, “Anh không có hạ độc Hoàng lão gia, ngược lại là anh đã giải độc cho ông ta.”
“Giải độc? Thật không?”
Tống Nhan khẽ giật mình, bán tín
bán nghi nhìn Sở Trần, cô luôn cảm giác, những gì mà cô suy nghĩ mới có điểm chân thực.
Sở Trần gật đầu, “Nếu không phải có ân cứu mạng, nhà họ Hoàng sẽ nhượng bộ lớn như vậy sao? Tuy nhiên, đừng nhìn Hoàng lão giatự nhiên nhiệt tình như thế này, đó là bởi vì người ta tinh thần sảng khoái. Sau đêm nay, nhà họ Tống và nhà họ Hoàng sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào, nói không chừng, nếu có cơ hội, nhà họ Hoàng sẽ khiến nhà họ Tống phải ăn chút đau khổ.”
Tống Nhan kinh ngạc, “Anh đã biết như thế vậy màanh vẫn còn ép nhà họ Hoàng đến nước này.”
“Cái gọi là kiêu ngạo củahào môn, coi như nếu lần này anh sớm thỏa hiệp với bọn họ, nhà họ Hoàng cũng vẫn như thường cho rằng anh đã làm mất mặt bọn họ, đã vậy còn không bằngcho bọn họ mất mặt triệt đề đi.”
Sở Trần mỉm cười, “Hơn nữa, ai quy định gia đình giàu có số một ở Thiền Thành sẽ mãi mãithuộc về nhà họ Hoàng, nói không chừng, trong tương lai gần, gia tộc giàu có số một, biết đâu sẽ
thuộc về nhà họ Tống.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần.
Mấy ngày qua, Sờ Trần thường xuyên làm cho người ta kinh ngạc đến chết không thôi.
Tuy nhiên, mọi lời Sở Trần nói dường như đã trở thành hiện thực.
Bây giờ hắn còn dám đứng trước cửa phòng của nhà họ Hoàng, thực hiện tham vọng lớn laođể danh hiệu đệ nhất hào môn được đổi chủ.
Đầu óc Tống Nhan có chútphản ứng không kịp.
Ngay sau đó là đến cuộc tiệc rượu, Sở Trần và Hoàng lão gianâng cốc nói chuyện vui vẻ.
Khi Sở Trần và Tống Nhanđi về, Hoàng Giang Hồng còn đích thân hộ tống họ ra khỏi phòng khách.
“Sở Trần,sau tám mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người trẻ tuổi có bản lĩnh lớn như vậy.”
Hoàng Giang Hồng mặt đỏ hơi rượu nói.
Sở Trần mỉm cười, “Tôi hy vọng Hoàng lão gia có thể chiếu cố nhiều hơn, Tỏi thật sự hy vọng hai nhà Tống Hoàng sẽ không bao giờ tranh phong.”
Sờ Trần nắm tay Tống Nhan rời đi.
“Họ Tống và họ Hoàng sẽ không bao giờ tranh phong?”
Hoàng Dương nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Trần, không khỏi cười chế nhạo, ‘Thật là một trò đùa lớn.”
“Nếu nhà họ Hoàng được ví như
cây đại thụ che trời, thì nhà họ Tống chỉ là một ngọn cỏ nhỏ nhoi bình thường mà thôi.”
Hoàng Dương cảm thấy vô cùng khó chịu với giọng điệu nói chuyện của Sở Trần.
‘Trong 100 năm qua, nhà họ Hoàng quả thực chưa từng cúi đầu bao giờ.”
Hoàng Giang Hồngthản nhiên nói, “Tuy nhiên, cúi đầu thấp một lần, uống một chầu rượu, đổi lại một cái ân tình, cũng coi như đáng giá. Kể từ hôm nay trở đi, nhà họ Hoàng sẽ không chủ động
chèn ép nhà họ Tống, nhưng nếu nhà họ Tống chủ động đụng vào nhà họ Hoàng thì… không cần lưu tình.”
Bóng dángSỞ Trần và Tống Nhan đã biến mất trong màn đêm.
Bỗng từ xa có một người bước đến.
“Chú hai, sao chú đã trở về rồi?”
Hoàng Dương giật mình.
Con trai thứ hai của Hoàng Giang Hồng, Hoàng Vũ.
Hoàng Vũ là một người luôn làm việc điên cuồng, những công việc kinh doanh của nhà họ Hoàng và những dự án mà Hoàng Vũ phụ trách đều nhiều hơn hẳn so với Hoàng Dương.
Rất hiếm khi thấy Hoàng Vũ ở nhà.
“Đại ca.”
Hoàng Vũ mặc một bộ âu phục chỉnh tề, dường như vừa từ công ty trở về, vẻ mặt không giấu được vẻ vui mừng, nói với Hoàng Giang Hồng: “Cha, con có một tin vui muốn báo cho người, Ngọc
Hằngqua vài ngày nữa sẽ trở
vè.
Vừa dứt lời, con ngươi của Hoàng Dương vô ý thức liền chấn động.
Vẻ mặt Hoàng Giang Hồng tràn đầy vui mừng, “Có thật không?”
“Đêm nay nó vừa gọi điện thoại về, nếu không có gì thay đổi, cuối tuần nó sẽ trở về.”
Hoàng Vũcao hứng nói.
Hắn vô cùng nhớ người con trai này.
“Đã năm năm trôi qua, cuối cùng Ngọc Hằng cũng đã trờ về.”
Tinh thần của Hoàng Giang Hồngvô cùng phấn chấn, tâm trạng của ông ấy dường như đột ngột tăng vọt lên rất nhiều.
“Đúng vậy, đứa nhỏ này đi ra nước ngoài du học vậy mà đã năm năm trời.”
Hoàng Vũ cao hứng, “Nó nói qua điện thoại là muốn mang về cho chúng ta một món quà lớn.”
Hoàng Giang Hồngmiệng cười lớn.