“Nói xong chưa?”
Dương Thanh chờ Tôn Húc nói dứt lời mới hỏi.
Tôn Húc cười đáp: “Nói xong rồi, cậu Thanh còn gì muốn nói không?”
“Ông chủ Long bảo trước khi mặt trời lặn ông phải bồi thường cho tôi hai mươi tỷ, chỉ còn khoảng mười phút nữa thôi”.
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Trước khi mặt trời lặn, nếu tôi chưa nhận được hai mươi tỷ chỉ đành tự mình tới tìm ông chủ Tôn đòi tiền”.
“Nhưng mà quá hạn phải tính thêm lãi đấy”.
Dứt lời, Dương Thanh không thèm đợi Tôn Húc lên tiếng đã cúp máy.
Dương Thanh dứt khoát cúp máy. Lạc Bân chứng kiến không khỏi khiếp sợ.
Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, cũng rất giàu, tiện tay lấy một tấm thẻ đen của ngân hàng Thế Giới cũng có được hạn mức chục tỷ.
Nhưng ông ta không ngờ Dương Thanh nói chuyện với chủ nhà họ Tôn không thèm nể mặt, vừa gọi đã đòi đối phương trả hai mươi tỷ tiền bồi thường.
Dường như Dương Thanh định đi tìm Tôn Húc nếu ông ta không gửi hai mươi tỷ cho tập đoàn Nhạn Thanh trong vòng mười phút trước khi mặt trời lặn.
Nghĩ vậy, Lạc Bân cảm thấy lòng mình căng thẳng.
“Chủ tịch, nếu ông chủ Tôn vẫn không chịu chuyển khoản hai mươi tỷ, cậu thực sự sẽ đi tìm ông ta sao?”
Lạc Bân không nhịn được dè dặt hỏi.
Dương Thanh gật đầu đáp: “Ông cứ quản lý Nhạn Thanh cho tốt, không cần lo chuyện này”.
Lạc Bân giật nảy mình, chợt phát hiện hôm nay mình hơi lắm lời.
“Đến lúc mặt trời xuống núi mà Tôn Húc vẫn chưa gửi tiền thì báo lại cho tôi”, Dương Thanh nói xong đứng dậy rời đi.
Đến khi bóng lưng của anh khuất hẳn, Lạc Bân mới dám mở miệng thở dốc, lau mồ hôi lạnh trên trán, run rẩy nói: “Chẳng lẽ mấy gia tộc kia gửi mười tỷ cũng là bị chủ tịch ép gửi sao?”
Càng nghĩ Lạc Bân càng thấy sợ hãi.
Tại nhà họ Tôn.
Tôn Húc nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta vội vàng gọi điện thoại: “Cậu chủ Tào, tôi cần cậu giúp đỡ!”
Cùng lúc đó ở trang viên nhà họ Long.
Phía Đông trang viên có hai người đứng cạnh một chiếc hồ nhân tạo.
Long Đằng đang cầm dụng cụ đựng thức ăn cho cá, ném từng nắm vào hồ.
“Ào ào!”
Trong hồ nước, một đàn cá chép tranh cướp đồ ăn.
Sau lưng lão ta có một lão già tóc trắng.
Lão ta mặc áo vải màu đen, đứng sau Long Đằng tựa như cái bóng.
“Chủ gia tộc, Dương Thanh đã gọi cho Tôn Húc đòi tiền. Tôn Húc giận dữ nhờ Tào Trí giúp đỡ. Tôi đoán Dương Thanh đang trên đường tới nhà họ Tôn rồi”.
Lão già tóc trắng đợi Long Đằng cho cá ăn xong mới lên tiếng.
Long Đằng đặt dụng cụ lên bàn đá, cầm khăn lông ướt lão già kia đưa cho để lau tay, ngồi xuống ghế đá.
“Không có gì bất ngờ!”
Long Đằng lạnh lùng nói, trong mắt có chút chờ mong.
“Chủ gia tộc nghĩ Dương Thanh có thể đòi tiền từ tay Tôn Húc sao?”, lão già kia bỗng hỏi.
Long Đằng bật cười nhìn lão ta, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Long Chiến, ông có muốn Dương Thanh đòi được tiền không?”
Long Chiến suy tư một lúc rồi đáp: “Nghe nói lần này Tào Trí tới Yến Đô dẫn theo cao thủ mạnh nhất nhánh ba nhà họ Tào là Gấu Xám”.
“Tôi từng giao đấu với Gấu Xám, thực lực Gấu Xám rất mạnh, tôi đánh không lại”.
“Còn Dương Thanh có lẽ cũng không phải đối thủ”.
“Nếu Tào Trí cho Gấu Xám đi giúp Tôn Húc, e là Dương Thành sẽ tốn công vô ích, nói không chừng còn bị thương”.
Rõ ràng Long Chiến đánh giá rất cao Gấu Xám.
Nhưng Long Đằng lại lắc đầu nói: “Ông sai rồi!”