Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1479:

 

“Lâm Hạo, vất vả cho con rồi!”

 

Lâm Thiên Tường nhìn Lâm Hạo, giọng nói hơi run run.

 

“Bố, xem bố nói kìa. Bố là bố ruột của con, nên con phải làm tất cả vì bố rồi”.

 

Lâm Hạo cười nói.

 

“Các người ra ngoài hết đi!”

 

Lâm Thiên Tường bỗng phất tay, bảo hai vị chuyên gia đi ra ngoài.

 

Thoáng chốc trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai bố con Lâm Thiên Tường và Lâm Hạo.

 

“Bố, bố có việc muốn dặn dò con sao?”

 

Lâm Hạo hình như nhận ra được gì đó nên hỏi.

 

Lâm Thiên Tường khẽ gật đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng: “E là bây giờ bọn họ đang bận rộn tranh quyền đoạt thế, ai cũng nghĩ bố đã chết rồi”.

 

Lâm Hạo thở dài: “Nếu để bọn họ biết bố vẫn còn sống, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì nữa?”

 

“Bây giờ con cầm theo di chúc của bố, đi lấy vị trí chủ gia tộc trở về!”

 

Lâm Thiên Tường bỗng nói.

 

Lâm Hạo nhất thời ngây người nhưng thoáng chốc đã hiểu rõ ý của Lâm Thiên Tường: “Bố, ý của bố là bảo con cố ý phao tin giả về cái chết của bố, sau đó lấy di chúc do chính tay bố viết để đi thăm dò bọn họ?”

 

“Không sai!”

 

Đôi mắt Lâm Thiên Tường lóe lên tia sáng lạnh: “Nhà họ Khương đã được tẩy rửa sạch sẽ, sau này nhà họ nhà họ Lâm của chúng ta phải cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ một lần rồi”.

 

“Bố muốn xem rốt cuộc kẻ nào vì quyền thế mà đánh mất giới hạn, hoặc là ai vì vị trí chủ gia tộc mà dám làm ra nhiều việc độc ác như vậy”.

 

“Con cứ mạnh dạn đi làm, chỉ cần nhớ có bố chống lưng cho con là được!”

 

Lâm Thiên Tường đưa mắt nhìn về phía Lâm Hạo, trong mắt chỉ còn lại sự ân cần.

 

Lần này bệnh nặng không chết, khiến lão ta nhìn rõ ai mới là người đối xử thật lòng với lão ta.

 

“Vâng, thưa bố!”

 

Lâm Hạo cảm động vội đáp.

 

Ông ta hiểu rõ Lâm Thiên Tường đang có ý định nâng đỡ ông ta lên vị trí chủ nhà. Tuy không muốn giành giật gì nhưng ông ta cũng biết bố mình tuổi đã cao, đã đến lúc an hưởng tuổi già rồi.

 

Là con trai, ông ta bằng lòng gánh vác trách nhiệm thay bố mình.

 

“Bố, rốt cuộc Phệ Tâm Cổ trong cơ thể bố là sao thế?”

 

Lâm Hạo đột nhiên hỏi.

 

Lâm Thiên Tường chưa từng nói việc ông ta bị hạ Phệ Tâm Cổ. Dù đã mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến chữa trị nhưng cũng không có ai biết về chuyện Phệ Tâm Cổ kia.

 

Chỉ có Phùng Tiểu Uyển là phát hiện ra Lâm Thiên Tường trúng cổ độc.

 

Bây giờ, Lâm Hạo cũng đã biết Phệ Tâm Cổ đến từ Miêu Tộc. Người có thể hạ cổ độc với Lâm Thiên Tường chắc chắn vô cùng nguy hiểm.

 

Dáng vẻ Lâm Thiên Tường hơi nghiêm nghị, sau khi im lặng một hồi, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Hạo nói: “Nói ra đây cũng là tại bố tự làm tự chịu, không trách ai được”.

 

Lâm Hạo lập tức sững sờ, tự làm tự chịu sao?

 

Không ai hiểu bố bằng con, từ sắc mặt của Lâm Thiên Tường, Lâm Hạo đã đoán được phần nào.

 

“Đây là di chúc bố đã lập sẵn, con hãy cầm nó đi lấy lại mọi thứ vốn nên thuộc về mình!”

 

Lâm Thiên Tường dường như không muốn nói nhiều về việc trúng cổ, lấy ra di chúc đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lâm Hạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK