Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 866:

 

Dứt lời, cô ta hậm hực tắt máy tính, lạnh giọng nói: “Nếu anh tới khuyên tôi đừng so đo với ả trà xanh kia thì khỏi, mau cút ra ngoài đi!”

 

Có thể thấy Tần Y rất ghét Tô San.

 

“Em yên tâm, anh không tới để khuyên em”.

 

Dương Thanh cười nói.

 

Tần Y sững sờ hỏi: “Thế anh tìm tôi làm gì?”

 

“Tô San quá giảo hoạt. Anh không muốn Tâm tiếp tục qua lại với cô ta”.

 

Dương Thanh nghiêm túc nói.

 

Tần Y trợn tròn mắt, không ngờ Dương Thanh lại nói vậy.

 

“Anh rể, anh thực sự nghĩ vậy sao?”, Tần Y vội vàng hỏi.

 

Dương Thanh gật đầu đáp: “Anh coi em như em gái, đương nhiên sẽ không lừa em”.

 

Sau khi xác nhận Dương Thanh cũng không thích Tô San, Tần Y mới nở nụ cười, kiêu ngạo nói: “Xem như anh biết điều! Nể tình anh thẳng thắn, em sẽ không để bụng chuyện anh thân mật với ả trà xanh kia!”

 

Dương Thanh thấy dở khóc dở cười. Cô gái này đúng là dễ giận dễ cười.

 

“Không đúng!”

 

Tần Y bỗng nhíu mày nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Có phải Tô San đã làm gì anh rồi không? Nếu không sao anh biết chị ta rất giảo hoạt?”

 

Dương Thanh vội vàng phủ nhận: “Sao có thể như vậy được? Anh là một người đàn ông, cô ta có thể làm gì được anh?”

 

“Anh rể chột dạ rồi!”, Tần Y nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh.

 

Dương Thanh thầm kinh hãi, nhưng anh không thể nói cho Tần Y biết mình và Tô San ở cùng một phòng khách sạn suốt cả đêm.

 

Với tính cách của Tần Y nhất định sẽ xông tới nhà họ Tô tát vào mặt Tô San.

 

Đến lúc đó mọi chuyện vỡ lở ra, Tần Thanh Tâm bị kẹp ở giữa sẽ đau lòng nhất.

 

“Được rồi, em đừng đoán mò nữa. Anh với cô ta thực sự không có gì hết”.

 

Dương Thanh nói: “Vì anh từng tiếp xúc vài lần với nhà họ Tô, có ấn tượng không tốt lắm. Có thể là giận cá chém thớt nên anh cũng không thích Tô San”.

 

“Chắc em cũng biết hiện giờ ở Giang Bình, ba nhà Hàn, Quan, Tô lớn nhất. Nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều đã quyết định theo anh tới Yến Đô”.

 

“Nhà họ Tô cũng muốn nhưng bị anh từ chối”.

 

Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Y không nghi ngờ nữa, chỉ là không muốn thể hiện ra ngoài.

 

“Hứ! Đàn ông các anh đều như nhau, đứng núi này trông núi nọ. Anh với ả đàn bà kia không có gì thì thôi. Nếu để em thấy hai người thân mật nữa, em sẽ không tha cho anh đâu”, Tần Y hung dữ dọa nạt.

 

Dương Thanh bất lực nói: “Em dùng chữ “lại” này không ổn”.

 

Tần Y cười lạnh: “Đừng quên lúc ở hội võ hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương, em đã tận mắt nhìn thấy ả trà xanh kia kéo tay anh. Lúc đó hai người thân thiết lắm đấy!”

 

Dương Thanh đột nhiên muốn tự vả một cái, vội vàng đứng dậy nói: “Được rồi, anh không nói với em nữa. Chị em phần cơm cho em đấy, mau đi ăn đi”.

 

Dứt lời, anh hốt hoảng chạy mất dép.

 

Sau khi Dương Thanh rời đi, Tần Y không nhịn được cười phá lên.

 

Dương Thanh về phòng, Tần Thanh Tâm vội vàng hỏi: “Anh khuyên Y Y thế nào rồi?”

 

“Em ấy vẫn ghét Tô San lắm”.

 

Dương Thanh đáp.

 

Sắc mặt Tần Thanh Tâm trở nên tái nhợt. Một bên là em gái ruột, một bên là bạn thân nhất, dù là ai cô cũng không nỡ từ bỏ.

 

“Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Y Y không thích Tô San thì đừng cho họ gặp nhau là được, không cần phải tự kẹp mình vào giữa”.

 

Dương Thanh an ủi: “Em đâu thể vì chơi thân với ai mà buộc người đó cũng phải trở thành chị em tốt với mình?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK