Trong tay anh cũng không có nhiều việc, chỉ có vài bản tài liệu cần anh ký thôi. Anh chỉ cần xem qua một lượt, ký tên mình vào là xong.
Dù chỉ với một công việc đơn giản như vậy nhưng anh vẫn không thể tĩnh tâm được, trong người cứ có dự cảm chẳng lành.
“Chủ tịch, cậu bị sao thế?”
Lạc Bân thấy Dương Thanh có gì đó không ổn, ông ta hơi lo lắng nói: “Có phải cậu cảm thấy trong người không khỏe không?”
Vừa rồi ông ta gõ cửa hồi lâu Dương Thanh mới mở cửa cho ông ta vào.
Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không sao, ông tìm tôi có chuyện gì à?”
Lạc Bân vội vàng lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi quên cuốn sổ ở chỗ cậu, giờ đang cần dùng”.
Sau khi lấy cuốn sổ, Lạc Bân thận trọng rời đi.
Mãi sau khi rời khỏi phòng làm việc của Dương Thanh, Lạc Bân mới lắc đầu tự nhủ: “Chủ tịch có chuyện gì vậy nhỉ? Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy lơ đễnh như vậy”.
Trong phòng làm việc, sau khi Dương Thanh ép mình đọc một số tài liệu, cảm thấy không có cách nào xem tiếp được nên anh quyết định không làm gì nữa mà đi tới cửa sổ ở bên cạnh.
Từ vị trí của mình, anh có thể nhìn bao quát khung cảnh của Thành Cửu Châu.
Ngày nay, hầu hết các tòa nhà ở Thành Cửu Châu đã hoàn thành, chỉ có một số tòa nhà trước đó đã bị Tiết Nguyên Cát sai người phá hỏng đang được xây dựng lại.
“Rốt cuộc mình bị làm sao vậy nhỉ?”
Dương Thanh không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của Thành Cửu Châu, anh tự lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, tại khách sạn Đế Đô.
Hầu hết tất cả các khách mời đã rời đi, khách sạn chỉ còn lại những người thân của nhà họ Ngải, cũng như một số người của các gia tộc có mối quan hệ tốt với nhà họ Ngải.
“Tuyết à, sau này em sống cùng với anh chị nhé”.
Trong khách sạn Đế Đô, Mã Siêu và Ngải Lâm đích thân tiễn Mễ Tuyết ra tận cửa, Ngải Lâm nắm lấy tay Mễ Tuyết và nói một cách trìu mến.
Ngải Lâm không có anh chị em ruột, từ nhỏ cô ấy đã trưởng thành trong một gia tộc lớn, do sự đấu đá lẫn nhau trong gia tộc nên không có kiểu gọi là quan hệ tốt giữa anh chị em họ.
Mễ Tuyết cười tủm tỉm: “Chị dâu, anh chị phải nhanh chóng sinh cho em một thằng cu tí, như thế anh chị sẽ không còn cô đơn nữa”.
Ngải Lâm đỏ mặt.
“Được rồi! Cám ơn chị dâu, giờ em đang sống rất tốt. Anh chị cứ yên tâm, không cần lo lắng cho em. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt, cũng không khác gì ở cùng với nhau đâu mà”.
Mễ Tuyết cười và vẫy tay nói: “Anh chị cũng đã mệt cả ngày nay rồi, còn có nhiều việc phải xử lý nữa, anh chị mau đi tiếp các khách khác đi, em đi trước nhé!”
Nói rồi cô ta quay người bỏ đi.
“Tuyết à!”
Nhìn thấy Mễ Tuyết chuẩn bị rời đi, Mã Siêu không khỏi hét lên.
Mễ Tuyết quay lại: “Sao thế anh?”
“Tuyết Tuyết, anh xin lỗi, bao nhiêu năm nay đã để em phải chịu thiệt thòi rồi!”
Mã Siêu nói xong, mắt đỏ hoe, anh ta nghẹn ngào: “Nhưng anh thề với em, năm đó sau khi anh trốn ra ngoài thực sự là vì muốn cứu em. Anh đã báo cảnh sát, chỉ là đợi đến khi cảnh sát đến nơi thì em đã bị đưa đi mất rồi”.
“Nhiều năm qua, anh đã rất nhớ em, anh vẫn luôn tìm em, nhưng không tìm được em, là anh trai vô dụng, xin lỗi em!”
Mễ Tuyết run rẩy cả người, cô ta đứng yên tại chỗ nhìn vẻ mặt thành khẩn của anh trai mà lệ tuôn trào.
Tuy nhiên, gương mặt cô gái lại lộ ra nụ cười, cô ta nhìn Mã Siêu nói: “Anh à, em biết anh chưa bao giờ bỏ rơi em, bao nhiêu năm nay em cũng rất nhớ anh và cũng vẫn luôn tìm anh”.
Ngải Lâm ở bên cũng lặng lẽ lau nước mắt.