Chương 1555:
“Cảm ơn chị Lâm!”
Dương Thanh cảm kích nói.
Ngải Lâm khẽ lắc đầu, nhìn sang Phùng Tiểu Uyển ẩn ý nói: “Lần này phẫu thuật thành công như vậy là nhờ thuốc cô gái kia cho chú Tần uống”.
“Tim của chú Tần vốn bị tổn thương nghiêm trọng, thần y nhỏ cho chú ấy uống một viên thuộc, ổn định tình hình mới có thể an toàn phẫu thuật”.
Phùng Tiểu Uyển mỉm cười với Ngải Lâm, ngượng ngùng nói: “Em cũng chỉ có thể ổn định vết thương cho chú Tần. Còn xương sườn bị gãy phải được phẫu thuật”.
“Ông nội của Tiểu Uyển là thần y đấy. Lần này nếu không nhờ thần y Phùng ra tay cứu giúp, e là em không được gặp lại anh nữa đâu”.
Mã Siêu chợt lên tiếng, cảm xúc hơi kích động.
Lần này tới Vương thành Quann suýt bỏ mạng ở Vương tộc họ Quan khiến anh ta hiểu ra nhiều điều.
Trong mấy ngày dưỡng thương ở nhà của thần y Phùng, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng thấy vô cùng áy náy với Ngải Lâm.
Dù sao hai người mới kết hôn chưa lâu, anh ta đã tự ý chạy đi, chỉ để lại một bức thư rồi một mình xông vào Vương tộc họ Quan.
Bây giờ nhớ lại đúng là khi đó quá kích động.
Lúc Dương Thanh đưa Tần Đại Dũng đang bị thương vào bệnh viện, Mã Siêu cũng chạy tới, còn chưa kịp nói mấy câu với Ngải Lâm.
Hiện giờ Ngải Lâm phẫu thuật xong cho Tần Đại Dũng, anh ta mới thực sự được gặp lại cô ấy sau chuyến đi tới Vương tộc họ Quan, vô cùng xúc động.
Ngải Lâm nhìn chằm chằm Mã Siêu, vành mắt hoe đỏ, nước mắt chực trào.
Cô ấy không nói lời nào, chỉ nhìn Mã Siêu như vậy.
Thấy Ngải lâm im lặng, hai mắt ngấn nước, Mã Siêu càng cảm thấy áy náy.
Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Mã Siêu tiến lên ôm chầm Ngải Lâm: “Vợ ơi, anh xin lỗi!”
“Hu hu…”
Ngải Lâm cũng không nén nổi nước mắt, thấp giọng bật khóc.
Mã Siêu không hề hay biết, lúc Ngải Lâm nhìn thấy thư của anh ta đã sợ hãi như thế nào.
Thậm chí cô ấy còn chuẩn bị tinh thần không thể gặp lại Mã Siêu nữa.
“Anh đúng là đồ chết tiệt. Anh có biết Ngải Lâm lo lắng cho anh thế nào không? Nếu không vì cô ấy đang mang thai, cô ấy đã chạy tới Vương thành Quan tìm anh lâu rồi”.
Lúc này, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, tức giận lườm Mã Siêu.
Cô ấy vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn thân của Ngải Lâm. Lúc Mã Siêu không có ở đây, cô ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc Ngải Lâm.
“Mỹ à!”
Ngải Lâm cuống quýt lên tiếng ngăn cản nhưng mọi chuyện đã muộn. Mỹ đã nói ra chuyện cô ấy đang mang thai.
Mã Siêu vốn đang áy náy nghe thấy vậy lập tức sửng sốt.
Dương Thanh cũng kinh ngạc, vô thức nhìn bụng của Ngải Lâm. Nhưng cô ấy mặc áo blouse trắng ở ngoài, hoàn toàn không nhìn ra được.
Mã Siêu ngơ ngác hồi lâu, kích động hỏi: “Mỹ nói thật sao? Em mang thai rồi à? Anh sắp được làm bố hả?”
Bởi vì quá kích động, toàn thân Mã Siêu đều run rẩy, giọng nói cũng run run.
Ngải Lâm có thể cảm nhận được tâm trạng của Mã Siêu, không đành lòng giấu diếm, bèn khẽ gật đầu.
Thấy Ngải Lâm gật đầu, gã đàn ông thô kệch như Mã Siêu lại bật khóc.
“Ha ha ha ha…”
Anh ta không kìm được cười lớn: “Tôi có con rồi, tôi sắp được làm bố rồi!”