Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2902:

Những cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà Dương Thanh từng tiếp xúc trước đây hầu hết đều thuộc lứa tuổi sáu, bảy mươi, đây là lần đầu anh thấy ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh mới chừng bốn, năm mươi tuổi.

Vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh chừng bốn mươi tuổi kia cất tiếng: ‘Chúng tôi tới từ phủ thành chủ, thành chủ của chúng tôi có lời mời, xin cậu Thanh đây hãy đi theo chúng tôi một chuyến!”

Giọng điệu và thái độ của đối phương hết sức cung kính lịch sự.

Dương Thanh hơi nhíu mày: “Thành chủ Miêu Thành muốn gặp tôi à?”

Anh thực sự không hiểu, vì sao thành chủ Miêu Thành lại muốn gặp mình, quan trọng nhất là, đây là lần đầu tiên anh tới Miêu Thành, và cũng chỉ từng gặp mặt cao thủ của khu vực số chín thuộc Miêu Thành mà thôi.

Nhưng giờ đây, thành chủ Miêu Thành lại tỏ ý muốn gặp anh.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Miêu Thành, theo những tin tức mà Lưu lão quái tiết lộ, thực lực của thành chủ Miêu Thành có thể lên tới Siêu Phàm Cửu Gảnh.

Dương Thanh chẳng qua chỉ là một cao thủ Siêu Phàm lục cảnh, nếu thành chủ Miêu Thành muốn kiếm chuyện làm khó dễ cho anh thì thực dễ dàng.

Nhưng nếu thành chủ Miêu Thành thật lòng muốn giết anh thì sao lại phái người tới mời anh?

Nghĩ tới đó, Dương Thanh bèn nói: “Nếu thành chủ đã cho mời thì đương nhiên phải tới rồi, mời dẫn đường!”

Ngay lúc này, một chiếc xe Phantom màu đen dừng bên cạnh mấy người, vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh cầm đầu lên tiếng: “Mời cậu Thanh!”

Chỉ có vị cao thủ cầm đầu này cùng Dương Thanh lên xe, còn hai vị cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia nhanh chóng biến mất khỏi đây, không biết đã đi nơi nào.

Dương Thanh hỏi: “Tôi nên xưng hô với các hạ thế nào?”

Người kia nghe hỏi tới mới lên tiếng: “Tôi là Miêu Hồng”.

Dương Thanh gật đầu, lại hỏi: “Thành chủ của các vị tìm tôi có chuyện gì không?”

Miêu Hồng lắc đầu: “Chuyện của thành chủ, chúng tôi không dám đoán mò!”

Vẻ mặt Miêu Hồng hết sức nghiêm túc, giọng điệu nói năng cũng rất có nề nếp.

Dương Thanh lại hỏi: “Ông có biết, chỗ nào của Miêu Thành có cỏ Hồi Hồn không?”

Miêu Hồng lắc đầu: ‘Không biết!”

Tuy lần này Dương Thanh đích thân tới Miêu Thành nhưng cho tới giờ anh cũng không biết cụ thể nơi nào có cỏ Hồi Hồn cả.

Đến Miêu Hồng cũng không biết, điều này khiến Dương Thanh rất thất vọng.

Thấy ông ta nề nếp quy củ như thế, Dương Thanh biết, dù anh có hỏi thêm nữa thì chỉ e Miêu Hồng cũng sẽ không cung cấp thêm được tin tức có ích nào.

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi đi vào một trang viên, cuối cùng đã dừng trước một khu nhà kiểu cổ.

“Anh Thanh!”

Dương Thanh vừa xuống xe đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy kinh ngạc vang lên.

“Dương Thanh, sao cậu lại ở đây?”

Ngay sau đó là một giọng nói hết sức quen thuộc.

Vừa nhìn thấy hai người kia, anh lập tức ngây ra, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thân, anh cười khổ nói: “Tôi tìm hai người lâu lắm rồi, thật không ngờ lại gặp hai người ở nơi này”.

Hai người kia chính là Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm.

Lúc này, Ngải Lâm đang bế bé Tĩnh An, cậu bé có vẻ đã lớn lên khá nhiều, đang ngủ ngon trong lòng mẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK