Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã tới rồi, giờ muốn đi cũng không ổn.

 

Đúng lúc này Ngải Lâm xách hòm thuốc tới, Dương Thanh lập tức im bặt.

 

Ngải Lâm nhanh chóng xử lý xong vết thương ngoài da cho Dương Thanh, trông đỡ hơn vừa nãy nhiều.

 

Lúc mới bước vào cửa, bộ dáng máu me be bét của anh khiến Ngải Lâm cũng phải sợ hãi.

 

“Hai người nói chuyện đi, chị đi ngủ trước”.

 

Ngải Lâm biết Dương Thanh và Mã Siêu còn chuyện cần bàn, lập tức quay người về phòng.

 

“Không tồi, cậu với chị Lâm đã bắt đầu chung sống với nhau”.

 

Đợi Ngải Lâm đi khỏi, Dương Thanh cười nói với Mã Siêu: “Nhưng tôi đến sẽ làm phiền hai người”.

 

Biệt thự này là nhà tân hôn của Mã Siêu và Ngải Lâm, khắp nơi đều dán chữ “Hỉ”.

 

Mặc dù hai người đã ở chung nhưng dù sao vẫn chưa làm đám cưới. Dương Thanh cứ tự nhiên xông vào không khỏi cảm thấy áy náy.

 

Tính tình Mã Siêu thô kệch nhưng quen Dương Thanh đã lâu, vừa là anh em vừa là chiến hữu, hiểu anh rất rõ.

 

Anh ta nhìn Dương Thanh nói: “Anh đến nhà em tá túc là khách quý, em mừng còn không kịp, sao lại làm phiền được?”

 

Thấy Mã Siêu có vẻ tức giận, Dương Thanh mới từ bỏ ý định rời đi, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ Ảnh Vệ thế nào rồi?”

 

Nhắc tới Ảnh Vệ, Mã Siêu liền tỏ vẻ bất lực: “Anh Thanh, tuy người của Ảnh Vệ là đội ngũ tinh nhuệ nhất được tuyển từ các gia tộc nhưng vẫn kém xa các chiến sĩ ở biên giới phía Bắc!”

 

“Nếu anh không mời mấy chiến sĩ giải ngũ có tiềm năng, Ảnh Vệ sẽ không thành tài được”.

 

Dương Thanh bật cười: “Ở đây không phải chiến trường, huấn luyện Ảnh Vệ được như vậy là tốt lắm rồi. Cậu nên biết đủ đi!”

 

Trong lúc hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.

 

Người gọi là Tần Thanh Tâm. Dương Thanh bỗng do dự không biết phải giải thích với cô thế nào.

 

Anh không về nhà là vì sợ cô thấy mình bị thương sẽ lo lắng.

 

Sau một hồi do dự, Dương Thanh mới nghe máy: “Vợ ơi, tối nay anh không về được. Em và Tiêu Tiêu đừng đợi anh, cứ ngủ trước đi nhé!”

 

Trước đó ở lại khách sạn Hạ Hà đang ở, Dương Thanh đã lừa Tần Thanh Tâm một lần.

 

Lần này anh không nói rõ tại sao mình không về nhà, chỉ bảo cô và con gái không cần đợi mình.

 

Dương Thanh cứ tưởng cô sẽ hỏi, thế nhưng cô không hề hỏi gì, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ừ!”

 

Tần Thanh Tâm chỉ nói một chữ rồi cúp máy.

 

“Chị dâu gọi đến ạ?”

 

Mã Siêu hỏi.

 

Dương Thanh gật đầu, trong lòng chợt thấy buồn bực.

 

Tần Tần Thanh Tâm chỉ nói một chữ “Ừ” nhưng Dương Thanh lại cảm nhận được tâm trạng của cô không tốt.

 

“Anh không về cũng được. Trông anh thế này ai nhìn cũng tưởng bị thương nặng lắm”.

 

Mã Siêu nói: “Nếu không biết rõ thực lực của anh, chắc chắn em sẽ nghĩ anh sắp không xong rồi”.

 

Dường như Dương Thanh không muốn nói nhiều, đứng dậy bảo: “Cho anh một phòng đi, anh muốn đi ngủ”.

 

“Được!”

 

Mã Siêu nhìn ra được tâm trạng của Dương Thanh không bình thường, cũng không hỏi nhiều, lập tức dẫn anh đến phòng cho khách.

 

Dương Thanh trằn trọc trên giường không ngủ nổi, trong đầu toàn nghĩ tới Tần Thanh Tâm.

 

Lúc anh ở phòng Hạ Hà, Tần Thanh Tâm gọi điện tới, anh lừa cô nói là mình đang bận làm việc.

 

Đó là lần đầu tiên anh lừa cô, cảm thấy vô cùng áy náy.

 

Bây giờ anh lại lo lúc Hạ Hà ngã trong phòng tắm đã hét lên một tiếng bị Tần Thanh Tâm nghe thấy.

 

Tuy anh lừa Tần Thanh Tâm là cô gái bên đường bị trẹo chân, nhưng vẫn cảm thấy chột dạ.

 

Vừa nãy Tần Thanh Tâm gọi tới, anh bảo không về được, cô chỉ đáp lại một chữ “Ừ”, rõ ràng tâm trạng không vui.

 

Trong lúc Dương Thanh trằn trọc lăn lộn trên giường, Hạ Hà ở khách sạn cũng khó ngủ.

 

Dương Thanh đã rời đi từ hai tiếng trước nhưng cô ta vẫn không thể ngủ nổi, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà tắm.

 

Lúc cô ta suýt đập mặt vào bồn tắm, Dương Thanh như thiên thần xuất hiện ôm cô ta lại, giúp cô ta tránh khỏi kết cục nát mặt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK