Chương 194: Số dư không đủ
Nghe thấy lời của Tào Kiện, ánh mắt Dương Thanh dần trở nên sắc lạnh.
Tần Thanh Tâm sợ làm lớn chuyện, vội kéo tay Dương Thanh khuyên nhủ: “Chồng, anh đừng quan tâm tới mấy kẻ râu ria này, ảnh hưởng với tâm trạng của chúng ta”.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm gọi Dương Thanh là chồng. Anh không khỏi giật mình nhìn cô, trước ánh mắt khẩn cầu ấy, toàn bộ tức giận đã tan thành mây khói.
Anh chỉ lạnh lùng lườm Tào Kiện rồi nói với cô: “Chúng ta đi xem quần áo”.
Phùng Giai tò mò nhìn theo Tần Thanh Tâm và Dương Thanh đi sang bên cạnh.
“Xin chào, xin hỏi quý khách muốn mua gì?”
Hai người họ vừa đi tới tủ kính trưng bày, nhân viên bán hàng mặc đồng phục đã đi tới mỉm cười lịch sự.
Tần Thanh Tâm chỉ vào chiếc áo khoác trên người con ma-nơ-canh trong tủ kính: “Nhờ cô lấy chiếc này xuống cho chồng tôi mặc thử!”
Nhân viên bán hàng áy náy nói: “Vô cùng xin lỗi cô. Đây là kiểu dáng mới nhất của Versace, không thể thử được”.
Chiếc áo khoác trong tủ kính thực sự rất đẹp, nhất là ở trên người con ma-nơ-canh kia, phối với quần Tây màu đen và đôi giày da kiểu nước Anh, đúng là đẹp trai ngời ngời.
Tần Thanh Tâm càng nhìn càng thích, thấy thế nào cũng rất hợp với Dương Thanh.
“Nếu không được thử thì tôi mua luôn!”
Tần Thanh Tâm sảng khoái nói, chuẩn bị lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán.
“Vâng!”
Nhân viên bán hàng kích động đáp.
Chiếc áo khoác này đã được trưng bày suốt mấy ngày nay nhưng bởi vì quá đắt nên nhiều người hỏi giá xong đều từ bỏ.
“Anh yêu, em thấy chiếc áo kia đẹp lắm, vô cùng hợp với dáng người của anh. Mua nó không anh?”
Đúng lúc ấy, Phùng Giai đột nhiên lên tiếng. Cô ta ôm cánh tay Tào Kiện chen lên trước.
Nhân viên bán hàng nghe vậy không khỏi cảm thấy khó xử: “Xin lỗi quý khách. Chiếc áo khoác này là bản giới hạn, chỉ có một chiếc duy nhất. Cô gái này đã mua nó trước rồi”.
“Chưa thanh toán còn gì?”
Phùng Giai giận dữ nói.
Tần Thanh Tâm đã để ý chiếc áo khoác này ngay từ đầu, bây giờ bị Phùng Giai chen ngang khiến cô rất tức giận.
Tào Kiện chỉ cao khoảng 1m7, rõ ràng không hợp với chiếc áo khoác này. Nhất định là Phùng Giai cố tình tranh đoạt với mình.
Ngày trước khi còn học đại học, Phùng Giai vẫn luôn ghen tỵ với sắc đẹp của Tần Thanh Tâm, ngày ngày tranh đấu với cô. Bây giờ đã tốt nghiệp được năm năm mà tính nết của cô ta vẫn chẳng hề thay đổi.
“Phùng Giai, cậu đừng có quá đáng!”
Tần Thanh Tâm không nhịn nổi quát.
Phùng Giai cười lạnh một tiếng: “Sao lại nói tôi quá đáng? Cửa hàng này do cậu mở à? Hơn nữa bọn tôi là người đến trước, bọn tôi đã chọn chiếc áo khoác này từ đầu rồi, chỉ là định dạo thêm một lúc mới mua thôi. Bây giờ tôi muốn thanh toán liên quan gì đến cậu?”
“Thật vậy sao?”
Tần Thanh Tâm hỏi nhân viên bán hàng.
Cô nhân viên còn chưa kịp lên tiếng đã bị Phùng Giai cướp lời: “Vừa rồi là nhân viên bán hàng khác”.
“Xin hỏi cô gặp nhân viên bán hàng nào vậy? Nếu chuyện này là thật chiếc áo khoác này sẽ thuộc về cô”.
Cô nhân viên mỉm cười lễ phép hỏi Phùng Giai.
“Tôi nói mua với nhân viên nào liên quan gì tới cô? Cô quản được sao?”
Phùng Giai hung dữ quát cô nhân viên.
Mặt cô nhân viên hơi biến sắc nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, lịch sự đáp: “Xin lỗi cô, cửa hàng chúng tôi có quy định, nếu chưa xác nhận mua hàng với nhân viên bán hàng, ai cũng có quyền mua món hàng đó”.
Nghe vậy, Phùng Giai lập tức đổi mục tiêu, cười lạnh nói: “Tần Thanh Tâm, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng cố tranh với tôi. Cậu biết đây là cửa hàng gì không? Versace đấy, cậu nhìn xem ở đây có cái nào dưới mấy chục nghìn không?”
“Gia tộc cậu sắp phá sản rồi, cậu mua nổi không? Chồng tôi là giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính, lương một năm năm trăm nghìn đấy. Cậu thì có cái gì? À tôi quên mất, cậu có một thằng chồng tới ở rể, lại còn là thằng bảo vệ từng làm nhục cậu.”
Phùng Giai cố ý cao giọng mắng nhiếc.
Mặc dù lúc này chưa vào giờ cao điểm nhưng vẫn có rất nhiều người tới đây mua sắm. Bọn họ nghe thấy Phùng Giai nói đều tò mò vây quanh hóng hớt.
“Chắc mọi người rất muốn biết cô gái này là ai phải không?”
Phùng Giai cũng chú ý tới đám người xung quanh, lập tức châm chọc nói: “Cô ta tên là Tần Thanh Tâm. Có lẽ có người không biết cái tên này, nhưng chắc hẳn mọi người đều biết scandal của người đẹp nổi danh Giang Hải này với một tên bảo vệ vô danh vào năm năm trước”.
“Còn thằng đàn ông quê mùa bên cạnh cô ta chính là tên bảo vệ đó. Bọn họ đã kết hôn với nhau, nghe nói còn có một đứa con”.
Tần Thanh Tâm tức giận toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ hoe ầng ậc nước, vừa xấu hổ vừa căm giận.
“Tôi biết rồi, thảo nào cô ta xinh đẹp như vậy, té ra là người đẹp nhất Giang Hải!”
“Rốt cuộc cũng được nhìn thấy người thật. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại kết hôn với tên bảo vệ kia”.
“Phải đó, quá đáng tiếc. Nhưng mà trông anh ta cũng đẹp trai mà, hai người họ đẹp đôi phết”.
…
Bốn phía vang lên tiếng xì xào bàn tán, khen chê lẫn lộn.
Tần Thanh Tâm nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Dương Thanh thấy vợ mình như vậy, đau lòng khôn tả. Có lẽ trong năm năm xa cách, cô đã phải nghe rất nhiều lời “rác rưởi” như vậy.
“Chồng, mình đi thôi!”
Tần Thanh Tâm chợt nói với Dương Thanh, cô không muốn bị mọi người vây xem bàn tán.
Dương Thanh nghiêm túc nắm tay cô, lắc đầu trịnh trọng nói: “Anh nói rồi, anh sẽ không để bất kì ai bắt nạt em!”
“Chồng…”
Tần Thanh Tâm cực kỳ cảm động.
Nghe cô gọi mình là chồng, trái tim Dương Thanh mềm nhũn. Nhưng hiện giờ không phải lúc âu yếm, anh lạnh lùng quay sang nhìn chằm chằm Phùng Giai.
Cô ta không khỏi giật mình run sợ, cảm giác như bị thú dữ nhắm vào, tim đập thình thịch, vô thức trốn sau lưng Tào Kiện.
“Anh yêu, chúng ta cứ kệ họ, mau thanh toán đi!”
Phùng Giai chột dạ nói.
Tào Kiện nhìn Dương Thanh rồi hào phóng rút thẻ ngân hàng ra: “Gói chiếc áo khoác này lại cho tôi!”
Dương Thanh chẳng thèm ngăn cản, thờ ơ chống mắt nhìn xem đối phương có mua nổi hay không.
Bởi vì vừa rồi anh đã nhìn thấy giá niêm yếu của chiếc áo khoác này là 388.800 tệ.
Trước đó Phùng Giai từng nói lương một năm của Tào Kiện là năm trăm nghìn. Nhưng bình thường không nên tin lời người đang khoe mẽ. Chỉ là một giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính mà thôi, lương mỗi năm cùng lắm là hai trăm nghìn.
Anh không tin anh ta mua nổi chiếc áo khoác này. Kể cả có mua nổi, anh cũng không tin anh ta sẽ hoang phí nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái áo khoác.
Đương nhiên, cho dù anh ta mua được nó thật, anh cũng có cách khiến anh ta phải trả giá đắt.
“Mua không nổi còn làm màu trước mặt chúng tôi!”
Thấy Dương Thanh không nói năng gì, Phùng Giai nhếch mép châm chọc.
Cô ta vừa dứt lời, nhân viên bán hàng đã cầm thẻ ngân hàng của Tào Kiện tới nói: “Xin lỗi anh, số dư trong thẻ của anh không đủ thanh toán!”
“Cái gì? Không đủ? Sao lại như vậy?”
Tào Kiện giận dữ hét lên: “Trong thẻ của tôi còn hơn hai trăm nghìn, sao lại không đủ mua một cái áo khoác?”
“Thưa anh, chiếc áo này có giá 388.800 tệ, hàng mới về không được chiết khấu. Số dư trong thẻ của anh thực sự không đủ thanh toán!”
Nhân viên bán hàng không còn nhẫn nhịn mỉm cười như vừa rồi, vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, thậm chí còn tỏ ra tức giận.