Tần Đại Dũng lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự lo lắng, nói khẽ: “Hình như đối phương có lai lịch không tầm thường, con đừng làm căng với họ”.
Tần Đại Dũng không biết rõ thân phận thực sự của Dương Thanh, ông ấy rất sợ Dương Thanh sẽ chuốc họa vào thân trong cơn tức giận.
Dương Thanh nói: “Bố cứ yên tâm, chuyện tiếp theo để con xử lý cho ạ”.
Tần Đại Dũng gật nhẹ đầu.
Lúc này đám đông mới biết, thanh niên vừa xuất hiện là bố của cô bé kia.
“Ê, mày chính là bố của con ranh kia à?”
Mẹ Tiểu Quân nghiến răng nghiến lợi: “Con gái mày làm hỏng xe tao, mày khiến người nhà họ Lê chúng tao bị thương, còn phá hỏng xe tao nữa, nếu hôm nay mày không bồi thường một tỷ thì chúng mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu lên, ra sức kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ Tiểu Quân.
Trước ánh mắt của Dương Thanh, mẹ Tiểu Quân sợ tới mức rùng mình.
“Chồng ơi, anh đừng dễ dàng tha cho chúng nhé”, mẹ Tiểu Quân quay sang nói với Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Thằng oắt, mày biết ông đây là ai không? Mày dám động vào người của tao, chán sống rồi à?”
“Đủ rồi, đừng nhiều lời nữa, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào thì cứ nói đi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Nếu con gái không ở đây, anh đã ra tay từ lâu rồi, làm gì có chuyện nói nhảm với bọn súc sinh này nhiều đến thế.
“Con gái mày làm hỏng xe vợ tao, mày còn đánh người của tao nữa, cứ bồi thường một tỷ rồi tính tiếp!”
Lê Chí Khuê hống hách nói.
“Bố ơi, Tiêu Tiêu không làm hỏng xe họ đâu, là Tiểu Quân làm đấy ạ”, Tiêu Tiêu vội phủ nhận.
Dương Thanh mỉm cười với Tiêu Tiêu: “Bố biết mà, nếu Tiêu Tiêu đã nói thế thì chắc chắn không phải do con làm”.
Dương Thanh nói rồi nhìn về phía Tần Đại Dũng: “Bố, cơ thể của bố không vấn đề gì chứ?”
“Bố không sao!”
Mẹ Tiểu Quân nghiến răng nghiến lợi: “Con gái mày làm hỏng xe tao, mày khiến người nhà họ Lê chúng tao bị thương, còn phá hỏng xe tao nữa, nếu hôm nay mày không bồi thường một tỷ thì chúng mày đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Dương Thanh bế Tiêu Tiêu lên, ra sức kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ Tiểu Quân.
Trước ánh mắt của Dương Thanh, mẹ Tiểu Quân sợ tới mức rùng mình.
“Chồng ơi, anh đừng dễ dàng tha cho chúng nhé”, mẹ Tiểu Quân quay sang nói với Lê Chí Khuê.
Lê Chí Khuê hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Thằng oắt, mày biết ông đây là ai không? Mày dám động vào người của tao, chán sống rồi à?”
“Đủ rồi, đừng nhiều lời nữa, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào thì cứ nói đi!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Nếu con gái không ở đây, anh đã ra tay từ lâu rồi, làm gì có chuyện nói nhảm với bọn súc sinh này nhiều đến thế.
“Con gái mày làm hỏng xe vợ tao, mày còn đánh người của tao nữa, cứ bồi thường một tỷ rồi tính tiếp!”
Lê Chí Khuê hống hách nói.
“Bố ơi, Tiêu Tiêu không làm hỏng xe họ đâu, là Tiểu Quân làm đấy ạ”, Tiêu Tiêu vội phủ nhận.
Dương Thanh mỉm cười với Tiêu Tiêu: “Bố biết mà, nếu Tiêu Tiêu đã nói thế thì chắc chắn không phải do con làm”.
Dương Thanh nói rồi nhìn về phía Tần Đại Dũng: “Bố, cơ thể của bố không vấn đề gì chứ?”
“Bố không sao!”
Tần Đại Dũng lắc đầu, tuy hồi nãy ông ấy bị đá bay nhưng chỉ thấy hơi khó chịu ở ngực chứ không bị thương nặng.
“Tiêu Tiêu, con về nhà với ông trước nhé, để bố xử lý chuyện này, được không?”, Dương Thanh hỏi.