Chương 1420:
Quan Hồng Nghị đột nhiên rối trí, sau đó ông ta vội vàng nói: “Bây giờ nhà họ Khương đều do Khương Hùng gánh vác, nếu như bệnh nặng của Khương Hùng được chữa khỏi, e rằng nhà họ Khương sẽ càng khó đối phó hơn”.
“Bố, nhất định không được để Khương Hùng được chữa khỏi bệnh!”
Quan Vương cau mày, hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tên vô dụng con xúc phạm Dương Thanh thì sao có thể xảy ra tình huống như ngày hôm nay được chứ?”
“Cho dù Dương Thanh có buông tha cho Vương tộc họ Quan cũng không thể thay đổi ấn tượng của cậu ta về Vương tộc họ Quan được”.
“Bố cũng không muốn Khương Hùng chữa khỏi bệnh, nhưng có thể làm gì được chứ? Ba ngày sau Dương Thanh sẽ tự mình đến nhà họ Khương, con nói cho bố biết, chúng ta phải ngăn cản như thế nào?”
Quan Hồng Nghị nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đầy tự trách.
Ông ta biết tất cả những chuyện này đều là lỗi của mình, nếu không phải ông ta dễ dàng tin tưởng Quan Hân, muốn gây hấn với Dương Thanh thì cũng không gặp phải những rắc rối như thế này rồi. “Không thể ngăn lại được sự trỗi dậy của nhà họ Khương nữa rồi. Bây giờ nếu muốn ngăn cản cũng đã muộn rồi”.
Quan Vương thở dài một tiếng rồi nói: “Nếu đã không thể ngăn cản vậy thì chỉ có thể chấp nhận. Ba ngày sau bố sẽ đích thân đến nhà họ Khương một chuyến”.
“Bố muốn đến đó làm gì?”
Quan Hồng Nghị thận trọng hỏi. “Tặng quà!”
Quan Vương nói.
Cùng lúc đó, Khương Hùng cũng quay trở lại nhà họ
Khương
Hai bố con Khương Long Phi và Khương Lực được giữ trong phòng Khương Hùng. “Có biết tại sao bố giữ hai con lại không?”
Khương Hùng ngồi trên chiếc ghế bành, nhìn hai bố con rồi hỏi.
Khương Long Phi và Khương Lực thận trọng đứng trước mặt lão ta, nghe thấy Khương Hùng hỏi vậy thì cả hai liền cúi đầu, không dám nói gì. “Nói đi chứ!”
Khương Hùng đập bàn, tức giận nói.
Khương Long Phi vội vàng ngẩng đầu lên nói: “Bởi vì chúng con đã đắc tội với cậu Thanh”.
“Ông ơi, mọi chuyện đều là ý của cháu, đến thôn Ngô Gia tìm thần y Phùng là do thái độ của cháu hống hách mới đắc tội với anh Thanh. Tất cả đều là lỗi của cháu. Ông ơi, ông muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình cháu đi, tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến bố cháu!”
Khương Lực trực tiếp quỳ xuống, mắt đỏ hoe nói.
Hôm nay ở thôn Ngô Gia, khi Khương Long Phi vì Khương Lực thậm chí muốn dùng cái chết của mình để gánh vác tất cả những sai lầm của Khương Lực thì Khương Lực đã ý thức được mình đã làm một chuyện sai lầm đến như thế nào. “Khương Lực, câm miệng!”
Khương Long Phi vội vàng mắng.
Khương Lực là con trai duy nhất của ông ta, thân là người làm bố, ông ta bằng lòng gánh chịu tất cả. “Bố, bố trừng phạt con đi!”
Khương Long Phi lớn tiếng nói.
Nhìn thấy hai bố con tranh nhau nhận phạt, cơn tức giận của Khương Hùng dần tiêu tan. “Đứng dậy cả đi
Lão ta thở dài nói.
Lão ta giữ lại Khương Long Phi và Khương Lực không phải để trừng phạt họ mà là vì chuyện khác.
Theo nguyện vọng cuối cùng của thần y Phùng, sau khi được hỏa táng, tro của lão ta sẽ được rải trên sông Hộ Thành.
Dù có chết đi, lão ta cũng muốn hóa thành linh hồn ở sông Hộ Thành để bảo vệ đất nước này.
Không ai biết Khương Hùng đã nói gì với con cháu của mình.
Còn thần y Phùng, theo nguyện vọng cuối cùng cũng đã được hỏa tăng, tro của lão ta được rải trên sông Hộ Thành.
Kể từ sau cái chết của thần y Phùng, mỗi ngày Phùng Tiểu Uyền đều sống trong nỗi đau buồn, ngày nào Dương Thanh và Quan Duyệt cũng ở bên cạnh cô ta.
Quan Duyệt và Phùng Tiểu Uyền vốn bằng tuổi nhau, nhưng Quan Duyệt rất hoạt bát và vui vẻ, chỉ trong vài ngày, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên rất thân thiết.
Mấy ngày nay vết thương của Mã Siêu cũng đã khá lên rất nhiều, mặc dù Phùng Tiểu Uyển chìm trong đau buồn nhưng vẫn không quên chữa trị vết thương cho Mã Siêu.