Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dừng xe!”

 

Quỷ Kiến Sầu bỗng lên tiếng.

 

Tài xế đưa mắt nhìn Dương Thanh, thấy anh gật đầu mới dám dừng xe.

 

Chỗ xe đỗ lại rất tối, không có đèn đường.

 

Quỷ Kiến Sầu giải thích: “Cách đây một nghìn mét về phía trước có một biệt thự trên đỉnh núi, chính là chỗ ở của Tiết Nguyên Cát. Tiến lên thêm một trăm mét nữa sẽ vào phạm vi giám sát của camera”.

 

“Tiết Nguyên Cát làm việc cực kỳ cẩn trọng. Trong vòng một nghìn mét quanh biệt thự đã lắp đặt camera giám sát nhưng vẫn sai người canh gác suốt 24/24.

 

“Nếu chúng ta ngang nhiên lái xe vào chắc chắn sẽ bị bại lộ. Khi đó vợ cậu Thanh sẽ gặp nguy hiểm”.

 

Mã Siêu cắn răng nói: “Đúng là một gã khó chơi, không ngờ lại cẩn thận tới mức này”.

 

Dương Thanh nhìn ông ta, cảm thấy cái người mặt quỷ này cũng có chút tác dụng.

 

Tài xế ở lại tiếp ứng. Ba người Dương Thanh, Mã Siêu và Quỷ Kiến Sầu lặng lẽ đột nhập vào khu vực nghìn mét quanh biệt thự.

 

Nhờ Quỷ Kiến Sầu, bọn họ dễ dàng tránh được vệ sĩ và camera giám sát tới gần biệt thự.

 

Đây là một tòa biệt thự ba tầng rộng khoảng hơn một nghìn mét vuông, bên ngoài còn có một bể bơi ngoài trời. Lối vào biệt thự có bốn vệ sĩ trang bị súng ống đầy đủ.

 

Bởi vì đang vào mùa đông nên tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt. Tức là muốn vào trong biệt thự, bọn họ chỉ có thể đi từ cửa chính.

 

Mã Siêu nhìn Quỷ Kiến Sầu, dùng tay ra hiệu hỏi: “Chúng ta vào kiểu gì?”

 

Ông ta nhìn cửa biệt thự, nhỏ giọng nói: “Cậu Thanh, ngoài cửa biệt thự có camera. Nếu chúng ta hành động sẽ lập tức bị phát hiện”.

 

“Bây giờ chỉ có thể để tôi đi vào trước, đợi tìm được vợ cậu, đảm bảo cô ấy vẫn an toàn sẽ báo cho hai người. Chúng ta trong ngoài kết hợp cứu vợ cậu ra”.

 

Dương Thanh gật đầu đáp: “Được, ông đi đi!”

 

“Được!”

 

Dứt lời, Quỷ Kiến Sầu nhanh chóng cất bước đi về phía biệt thự.

 

Mã Siêu lo lắng hỏi: “Anh thực sự tin tưởng ông ta sao?”

 

Dương Thanh bình thản nói: “Bây giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác không?”

 

Mã Siêu sững sờ, lập tức hiểu ra.

 

Tần Thanh Tâm vẫn đang bị Tiết Nguyên Cát giam giữ. Hai người họ có thể xông vào, nhưng sau đó Tần Thanh Tâm sẽ thế nào?

 

Quỷ Kiến Sầu đã đồng ý làm việc cho Dương Thanh, tuy không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng ít nhất cũng có thể tin một nửa.

 

Một bên là không còn hi vọng, một bên là có một nửa cơ hội có thể cứu được Tần Thanh Tâm, anh còn phải lựa chọn nữa sao?

 

Mã Siêu không nói nữa, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cửa biệt thự.

 

Lúc này, Quỷ Kiến Sầu đã đi tới cửa biệt thự.

 

Quả nhiên Tiết Nguyên Cát rất cẩn thận. Quỷ Kiến Sầu lập tức bị bốn gã vệ sĩ ở cổng chặn lại.

 

“Sao ông lại về đây?”

 

Gã cầm đầu lạnh giọng hỏi.

 

Quỷ Kiến Sầu lạnh nhạt đáp: “Tôi muốn gặp Nhị vương tử”.

 

“Nhị vương tử đã nghỉ ngơi. Ông ấy nói dù là ai tìm tới cũng phải chờ ông ấy tỉnh ngủ rồi nói tiếp”.

 

Gã cầm đầu không thèm nể mặt Quỷ Kiến Sầu.

 

Trên gương mặt dữ tợn cảu ông ta khó nhìn ra cảm xúc, dường như đã nghĩ ra cái cớ từ trước: “Tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo. Nếu làm chậm trễ, các cậu có thể gánh chịu hậu quả không?”

 

Bốn gã vệ sĩ lập tức lo sợ, rõ ràng đã bị câu nói này dọa nạt.

 

Mặc dù Tiết Nguyên Cát đã dặn có việc gì ngày mai nói nhưng có vẻ chuyện của Quỷ Kiến Sầu rất quan trọng. Nếu thực sự làm chậm trễ việc lớn, bọn họ khó mà thoát tội.

 

“Ông tự tìm Nhị vương tử đi, có gì ông tự chịu trách nhiệm!”

 

Gã cầm đầu chợt lên tiếng.

 

“Đương nhiên rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK