Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi khuyên cậu nên quỳ xuống xin tha thì hơn, không chừng sếp Lưu sẽ nể mặt tôi, để lại cái mạng chó cho cậu đấy”.

 

“Chứ không lát nữa, có khi cậu sẽ bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông nuôi cá ngay”.

 

Tiêu Chỉ Tinh đắc ý nói.

 

“Ồ? Chỉ Tinh, em biết thằng ngu này hả?”

 

Lưu Kỳ ôm Tiêu Chỉ Tinh vào lòng rồi hỏi.

 

Rõ ràng tác phong làm việc của hắn chính là như thế, những nhân viên xung quanh cũng không có vẻ bất ngờ, hình như đã biết Lưu Kỳ là loại người gì từ lâu.

 

Tiêu Chỉ Tinh cũng không quan tâm đến việc Lưu Kỳ đang sờ soạng người mình, chỉ cười duyên, ỏn ẻn nói: “Sếp Lưu, hôm qua em bị Thành Mộng Hoan đuổi việc vì tên khốn này đấy”.

 

“Sao cơ?”

 

Lưu Kỳ giận dữ: “Thằng khốn kia, mày dám hại người phụ nữ của tao, chán sống rồi à?”

 

“Đánh cho tôi, đập gãy tay chân của hai thằng ngu này rồi ném chúng nó ra ngoài!”

 

Dương Thanh lắc đầu, anh từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai hống hách đến thế.

 

Ngay cả người của Vương tộc cũng không hống hách với anh đến thế nhỉ?

 

“Tôi là Dương Thanh – chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, anh có chắc muốn đối xử với chúng tôi như thế này không?”

 

Dương Thanh hơi híp mắt.

 

Quả nhiên, tập đoàn Nhạn Thanh vẫn có tiếng tăm, sắc mặt Lưu Kỳ lập tức nghiêm nghị hẳn.

 

“Thằng kia, mày biết hậu quả khi lừa tao là gì rồi chứ?”

 

Lưu Kỳ hung tợn hỏi.

 

“Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tân Thảo, nếu muốn biết tên của chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, chẳng phải sẽ rất dễ dàng à?”

 

Dương Thanh nói.

 

Lưu Kỳ lập tức gọi điện thoại: “Sếp Vương, tìm hiểu cho tôi, tên của chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh là gì? Bao nhiêu tuổi?”

 

Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Tôi định bàn chuyện hợp tác với quý công ty, không biết sếp Lưu có thấy hứng thú không?”

 

“Đương nhiên là có rồi!”

 

Lưu Kỳ mỉm cười.

 

“Nhưng hình như hồi nãy sếp Lưu không chào đón tôi, còn định đánh gãy tay chân của tôi và anh em tôi rồi ném ra ngoài nữa”.

 

Dương Thanh cười híp mắt.

 

“Sếp Lưu, anh tưởng cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh thật ạ?”

 

Tiêu Chỉ Tinh vội nói: “Sếp Lưu, thằng khốn này chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, anh đừng để hắn lừa đấy!”

 

“Im miệng!”

 

Lưu Kỳ đẩy Tiêu Chỉ Tinh ra, tức giận quát.

 

Hắn biết rõ Dương Thanh có phải chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh hay không.

 

“Sếp Lưu…”

 

Tiêu Chỉ Tinh vẫn định khuyên.

 

“Bốp!”

 

Lưu Kỳ tát cô ta rồi tức giận quát: “Cô câm miệng lại cho ông!”

 

Tiêu Chỉ Tinh sợ hết hồn, vội vàng ngậm miệng, nhưng lại đổ hết cơn tức giận với Lưu Kỳ lên đầu Dương Thanh.

 

“Chủ tịch Thanh cứ đùa, chỉ là hiểu lầm mà thôi, nếu sớm biết cậu chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh, chắc chắn tôi sẽ không nói như thế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK