Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn giống như trước đó, không ai chạm tới người Dương Thanh đã bị đánh bay ra ngoài.

 

Dương Thanh vẫn không ngừng tiến lên.

 

“Răng rắc!”

 

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên. Một cao thủ ngã xuống dưới chân anh bị nghiền nát đầu gối.

 

“Á!”

 

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ nhà họ Tôn.

 

Hơn trăm vệ sĩ thấy vậy đều sợ hãi run rẩy.

 

“Ranh con dám đến nhà họ Tôn làm càn, đúng là chán sống rồi!”

 

Một cao thủ chặn lại trước cánh cổng hình vòm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng mày có chút võ công là có thể đến đây giương oai”.

 

“Nếu mấy trăm anh em chúng tao không xử lý nổi thằng ranh con như mày, sau này còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Tôn?”

 

Dứt lời, gã ta nhìn về phía đám vệ sĩ còn lại, tức giận quát: “Mau qua đây chặn đường, không được để nó xông vào cánh cổng này. Nếu không ông chủ sẽ không tha cho chúng ta đâu”.

 

“Vừa rồi nó đã đánh bại nhiều người như vậy, sức lực cạn kiệt rồi. Chẳng lẽ mấy trăm người chúng ta còn sợ nó sao?”

 

Nghe gã ta kêu gọi, vệ sĩ nhà họ Tôn lập tức chạy tới hai bên cổng canh giữ.

 

Thoáng chốc, cánh cổng vòm đã được hàng trăm vệ sĩ nhà họ Tôn che chắn.

 

Tôn Húc đang ở trong căn biệt thự sau cánh cổng này. Dương Thanh muốn tìm ông ta phải đi qua đây.

 

“Các người thực sự muốn làm con tốt thí mạng cho Tôn Húc sao?”

 

Dương Thanh nhíu mày hỏi.

 

“Nó đang câu giờ để hồi sức, các anh em mau tranh thủ lúc nó mất sức xông lên đập chết nó!”

 

Bỗng có người hô hào, mười mấy cao thủ lao tới.

 

Ánh mắt Dương Thanh lạnh lẽo, không hề né tránh hiên ngang tiến lên.

 

Vệ sĩ xông lên đầu tiên đã tới trước mặt anh.

 

Dương Thanh tiện tay vỗ một cái.

 

“Bịch!”

 

Lồng ngực gã ta bị đập một cái, cả người như diều đứt dây bay ngược ra ngoài.

 

Trong lúc bay ra còn đâm vào ba gã vệ sĩ khác đang chuẩn bị lao tới, khiến họ ngã lăn ra đất.

 

Một đòn hạ gục bốn gã vệ sĩ.

 

“Đánh nó đi! Tiếp tục lên đánh nó đi!”

 

Gã vệ sĩ cầm đầu giận dữ hét: “Luân phiên lên đi, phải đập chết nó!”

 

“Nó sắp kiệt sức rồi, các anh em mau tiến lên!”

 

Bị gã cầm đầu kích động, lại có mười mấy gã vệ sĩ xông tới.

 

Dương Thanh không hề nương tay, lúc đấm lúc đá, mỗi lần ra đòn lại có một tên vệ sĩ phun máu bay ra ngoài.

 

Vẫn còn không ít người bị đánh gãy xương.

 

Thấy Dương Thanh không hề kiệt sức, còn càng đánh càng hăng, người chịu xông lên cũng ngày càng ít.

 

Sau lưng anh đã có mấy chục vệ sĩ ngã xuống.

 

“Tiếp tục đi! Mau lên tiếp đi! Nó sắp kiệt sức rồi, đừng dừng lại, mau xông lên cho tao!”

 

Gã cầm đầu thấy không ai chịu tiến lên nổi giận quát tháo.

 

Nhưng sự tàn nhẫn của Dương Thanh đã dọa sợ tất cả mọi người.

 

Nào còn ai dám xông lên?

 

“Bịch!”

 

Gã cầm đầu định nói tiếp, Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt đạp bay gã ta ra ngoài.

 

Lúc bị Dương Thanh đạp trúng gã ta đã gãy mất mấy cái xương sườn, sau khi rơi xuống đất lại gãy thêm vài cái, mặt mày nhăn nhó vì đau.

 

Lúc này, không còn ai chặn đường trước

 

Đám vệ sĩ nhà họ Tôn trơ mắt nhìn Dương Thanh bước vào trong cánh cổng.

 

Chuyện đến nước này, bọn họ có muốn ngăn cản cũng hết cách.

 

Không một ai có thể đánh lại Dương Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK