Chương 710:
Dường như Bàng Dũng không muốn Lạc Bân quá tự trách, cố ý nói sang chuyện khác, hỏi về Dương Thanh.
“Cậu ấy chính là chủ tịch Thanh của tập đoàn Nhạn Thanh”, Lạc Bân vội vàng giới thiệu.
Bàng Dũng mỉm cười, chủ động đi lên bắt tay với Dương Thanh: “Thì ra cậu chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, rất hân hạnh!”
Dương Thanh đang định đưa tay ra bắt lại bị một bóng người trẻ tuổi ngăn lại.
Bàng Tiểu Duyệt tức giận nói: “Anh là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh thì phải chịu trách nhiệm với bà nội tôi!”
“Nếu bà nội tôi không sao thì dễ nói. Nhưng nếu bà có chuyện bất trắc, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Bàng Tiểu Duyệt nước mắt giàn giụa, giận dữ nhìn Dương Thanh.
Nghe Bàng Tiểu Duyệt nói thế, sắc mặt Lạc Bân lập tức trắng bệch, sợ chọc giận Dương Thanh.
Ông ta đang định lên tiếng, Bàng Dũng đã cau mày quát: “Tiểu Duyệt, con có thái độ gì vậy? Chủ tịch Thanh đâu có muốn bà con bị thương? Mau xin lỗi!”
Tuy Bàng Dũng là giáo sư đại học, toàn thân tràn đầy uy nghiêm nhưng giờ đây lại giống một người ở địa vị cao hơn là giáo sư.
Bàng Tiểu Duyệt rưng rưng nước mắt: “Con không xin lỗi! Nếu bà nội không làm việc cho họ, bà sẽ bị thương sao?”
“Câm miệng!”
Bàng Dũng rống lên, tát mạnh một cái.
Bàng Tiểu Duyệt không chút e sợ, trợn mắt nhìn chằm chằm bàn tay của Bàng Dũng đang đánh tới.
“Bốp!”
Dương Thanh vội vàng tiến lên bắt lại tay Bàng Dũng: “Giáo sư Bàng, giáo sư Đỗ bị thương quả thực là lỗi của tôi. Muốn đánh thì đánh tôi đi!”
Hiện giờ Dương Thanh cũng vô cùng áy náy.
Giáo sư Đỗ lớn tuổi như vậy, bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu. Ai biết bà ấy có tỉnh lại được hay không.
Hơn nữa cũng tại anh đắc tội nhà họ Tào nên mới liên lụy giáo sư Đỗ.
Bàng Tiểu Duyệt nói không sai, tất cả đều là lỗi của anh.
Lạc Bân vẫn sợ Bàng Tiểu Duyệt chọc giận Dương Thanh. Giờ phút này ông ta mới ý thức được, mình nghĩ nhiều rồi.
“Anh mau cút đi cho tôi! Tôi không cần anh giả mù sa mưa!”
Bàng Tiểu Duyệt rất ghét bỏ Dương Thanh, tức giận nói.
Thấy Bàng Dũng lại sắp nổi giận, Dương Thanh vội vàng nói: “Giáo sư Bàng, tôi còn việc cần giải quyết, xin phép đi trước!”
Dứt lời, anh quay sang dặn dò Lạc Bân: “Giáo sư Đỗ có tin tức gì phải báo ngay cho tôi biết!”
“Vâng thưa chủ tịch!”
Lạc Bân lập tức đáp lời.
Sau khi Dương Thanh rời đi, Bàng Tiểu Duyệt mới hòa hoãn lại, nhưng vẫn còn địch ý rất lớn với Lạc Bân.
“Tiểu Duyệt, cháu yên tâm. Hiện giờ bác sĩ nổi danh của Yến Đô đang cứu chữa giáo sư Đỗ. Chuyên gia Ngải Lâm được chủ tịch Thanh cố ý mời tới. Có cô ấy ở đây, chắc chắn giáo sư Đỗ sẽ không sao”.
Lạc Bân biết Bàng Tiểu Duyệt ghét Dương Thanh nên muốn nói cho cô ta biết mọi chuyện anh đã làm.
“Hừ!”
Bàng Tiểu Duyệt hừ lạnh một tiếng, ngó lơ ông ta.
“Sếp Bân đừng để bụng. Con bé này bị tôi dạy hư rồi”, Bàng Dũng áy náy giải thích.
Lạc Bân khẽ lắc đầu.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Dương Thanh lập tức đi tới club Hoàng Kim.
Không cần biết giáo sư Đỗ có xảy ra chuyện gì hay không, Tào Huy đều phải trả giá.
Hai mươi phút sau, Dương Thanh đã tới nơi.
“Mời xuất trình thẻ hội viên!”
Dương Thanh vừa tới cửa đã bị hai gã bảo vệ ngăn lại, bắt xuất trình thẻ hội viên.