Chương 593: Điều bất thường
Thấy Lâm Thiên Trạch cúp điện thoại, Lâm Báo nhíu mày hỏi: “Con vẫn không rõ lời bố nói à?”
Lâm Báo bắt đầu tức giận. Lão ta đã nói rất rõ ràng với Lâm Thiên Trạch, không được giấu giếm chút gì về việc điều tra Dương Thanh nữa, vậy mà Lâm Thiên Trạch còn ngắt điện thoại của Tôn Húc.
Lâm Thiên Trạch vội giải thích: “Xin bố đừng nóng vội, con rất hiểu tên khốn Tôn Húc này. Ông ta là một con cáo già giảo hoạt, nếu con kiên nhẫn nghe ông ta lảm nhảm những chuyện không đâu, ông ta sẽ tưởng chúng ta đang cần ông ta giúp đỡ”.
“Hôm nay ông ta lâm trận chạy trốn, còn bị tay sai của Dương Thanh buộc quỳ xuống xin tha ngay trước mặt mọi ngươi. Giờ đến lượt ông ta cầu xin chúng ta giúp đỡ mới đúng”.
“Con có cách đối phó với Tôn Húc rồi, bố cứ yên tâm, con sẽ điều tra cặn kẽ về gã Dương Thanh này”.
Nghe Lâm Thiên Trạch giải thích, Lâm Báo mới hết giận, gật đầu nói: “Được, vậy chuyện này giao cho con xử lí, con phải nhớ kĩ lời bố, chưa điều tra rõ ràng thân phận của Dương Thanh thì nhất định không được phép ra tay”.
“Vâng thưa bố”, Lâm Thiên Trạch đáp.
Dương Thanh không hề hay biết nhà họ Lâm với nhà họ Tôn đang nghĩ đủ cách điều tra mình. Lúc này anh đang lên máy bay về Giang Hải với Tần Thanh Tâm.
“Chồng à, hôm nay anh đối xử với nhà họ Lâm và nhà họ Tôn như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua đâu”.
Trên máy bay, Tần Thanh Tâm lo âu nói.
Dương Thanh vờ bình tĩnh cười nói: “Em cứ yên tâm, anh nói không sao thì nhất định sẽ không có vấn đề gì. Anh đã bao giờ lừa em chưa?”
Dương Thanh biết gây chuyện với hai trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là chuyện nguy hiểm cỡ nào.
Nhưng đó là với người thường. Còn với anh, tám gia tộc hàng đầu Yến Đô chỉ là những gia tộc có chút tiền tài và quyền lực, anh dẫm một chân là có thể san bằng cả tám gia tộc này.
Chỉ có điều, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô có gốc rễ rất sâu, nguồn tài lực trong tay cũng cực kì lớn. Nếu tiêu diệt một trong số các gia tộc này mà không có tính toán trước thì toàn bộ nền kinh tế của Chiêu Châu sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Đến khi đó, người chịu khổ vẫn là dân thường mà thôi.
Dương Thanh thân là Tướng quân Chiêu Châu, anh không chỉ phải bảo vệ quốc gia mà còn cần bảo vệ người dân của quốc gia này nữa.
Ba tiếng sau, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay quốc tế Giang Hải.
Vừa xuống máy bay, tiếng chuông báo của điện thoại Tần Thanh Tâm đã reo liên tục.
Tần Thanh Tâm bỗng có một dự cảm chẳng lành, đang định gọi lại thì có cuộc gọi đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Thanh Tâm trầm giọng hỏi.
Không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt Tần Thanh Tâm càng lúc càng khó coi. Cuối cùng cô nói: “Được, tôi lập tức về công ty!”
“Có chuyện gì à?”
Đợi Tần Thanh Tâm cúp máy, Dương Thanh mới hỏi.
“Bên công ty có chút việc, giờ em phải đi xử lí. Anh không cần lo cho em, cứ về nhà trước đi!”, Tần Thanh Tâm vừa nói vừa nhanh chóng bước đi.
Tần Thanh Tâm vội vã như vậy, rõ ràng không phải việc nhỏ.
Nhưng Tần Thanh Tâm rất tự lập, nhất là trong công việc, trừ khi vấp phải khó khăn không thể tự giải quyết, cô mới nhờ đến Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm đến thẳng tập đoàn Tam Hòa, Dương Thanh thì quay về dinh thự Vân Phong.
“Bố ơi!”
Vừa về tới nơi, Tiêu Tiêu đã chạy ra đón: “Bố, hôm nay ông ngoại với dì út đưa con đến sở thú xem rất nhiều động vật, sau đó còn đến công viên Hải Dương xem cá mập to hơn cả bố nữa”.
Dương Thanh cúi xuống bế Tiêu Tiêu lên, lòng thầm may mắn. Anh vốn tưởng mình nuốt lời về trễ, Tiêu Tiêu sẽ giận.
Có vẻ cô bé này được chơi ở sở thú và công viên Hải Dương suốt cả sáng, giờ vẫn rất hưng phấn, thậm chí còn tỏ vẻ chưa đã thèm.
Tần Đại Dũng thấy Tiêu Tiêu phấn khích như thế cũng nở nụ cười vui vẻ.
“Bố, Y Y đâu ạ?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Hôm nay Tần Y cũng được nghỉ. Thường ngày khi Tần Thanh Tâm bận việc, Tần Y nhất định sẽ làm bạn với Tiêu Tiêu.
Tần Đại Dũng nói: “Tầm nửa tiếng trước khi con về, con bé đã đến công ty, nói là bên công ty gặp chút phiền toái”.
“À phải rồi, Thanh Tâm đâu?”
Tần Đại Dũng hỏi.
Dương Thanh bỗng có một dự cảm rất xấu, tập đoàn Tam Hòa gặp chuyện, cùng lúc đó, chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh cũng gặp phiền toái?
Dường như quá trùng hợp.
“Tâm cũng đến công ty rồi ạ”, Dương Thanh không giải thích gì thêm.
Đúng lúc này, di động của Tần Đại Dũng chợt vang lên. Ông ấy vừa nghe máy, sắc mặt đã thay đổi hẳn, đứng phắt dậy: “Được, tôi tới công ty ngay đây”.
Sau khi cúp máy, Tần Đại Dũng vừa mặc áo khoác vừa lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nói với Dương Thanh: “Con trông Tiêu Tiêu nhé, bố đến công ty có việc”.
Dứt lời, Tần Đại Dũng liền ra ngoài.