Chương 171: Đánh gãy chân chó
Tối nay club Long Đằng vô cùng náo nhiệt. Bãi đỗ xe ở phía trước chật kín các loại xế xịn.
Ba hãng xe trong top BBA ở đây cũng chỉ là cấp thấp nhất, thậm chí còn không xứng với hai chữ “xe sang”.
“Anh Thanh, hình như tối nay ở đây có sự kiện gì đó”.
Mã Siêu đi theo sau Dương Thanh đột nhiên lên tiếng: “Cô gái vừa rồi là người nhà họ Ngụy. Còn người đàn ông kia đến từ nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ. Đa số những chiếc xe đang đỗ ở đây đều mang biển số ở nơi khác”.
Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh. Ban nãy anh cũng phát hiện ra chuyện này nhưng chẳng hề liên quan tới chuyện anh đi cứu người.
“Xin chào, mời anh xuất trình giấy mời!”
Hai người vừa bước tới cửa đã bị hai tên bảo vệ ngăn lại.
“Đây không phải là cậu Dương con rể nhà họ Tần đó sao?”
“Nhà họ Tần? Cậu Dương? Nhà họ Tần nào?”
“Cái nhà họ Tần sắp phá sản ở Giang Hải ý!”
“Thảo nào tôi chưa từng nghe nói tới, hóa ra là loại gia tộc hạng bét!”
Hai người mới đi được vài bước đã nghe thấy tiếng chế giễu vang lên sau lưng.
Dương Thanh cau mày, năm nào cũng có kẻ ngu nhưng năm nay lại nhiều hơn bình thường!
Lúc này, mấy người vừa lên tiếng cũng đi tới, là ba người trẻ tuổi.
Dương Thanh từng gặp người chế giễu mình, chính là Trần Anh Tuấn của nhà họ Trần, một trong hai gia tộc đứng đầu Châu Thành.
Lần trước Tô San mời Dương Thanh ăn cơm, bọn họ đã đụng phải anh ta.
Nghe nói bố của anh ta và bố của Tô San đã lập hôn ước cho hai người từ nhỏ, chỉ là Tô San không chịu đồng ý.
Bên cạnh Trần Anh Tuấn còn hai người trẻ tuổi, ai cũng nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh.
“Xem ra đầu gối của cậu chủ Trần đã đỡ hơn nhiều rồi!”
Dương Thanh híp mắt nhìn Trần Anh Tuấn, ánh mắt lóe lên lửa giận.
Trần Anh Tuấn nhớ lại lần trước bị Dương Thanh ấn quỳ rạp trên mặt đất, đáy lòng chợt nổi lên sợ hãi.
Chuyện đó đã xảy ra được một khoảng thời gian rồi nhưng tới tận bây giờ, đầu gối của anh ta vẫn không thể hoàn toàn bình phục.
“Anh Tuấn, có cần anh em giải quyết cho không?”
Dường như một người đứng cạnh Trần Anh Tuấn nhìn ra được sự sợ hãi trên mặt anh ta, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Người này trông cùng độ tuổi với Trần Anh Tuấn, có lẽ là khách quen của phòng tập gym, cơ bắp toàn thân chắc nịch.
Người còn lại cũng hứng thú nhìn Dương Thanh, cười nói: “Anh, nếu đây là Châu Thành, loại rác rưởi này đã bị đập chết không biết bao nhiêu lần rồi!”
Có lẽ người nói sau là anh em với người nói trước, gương mặt giống nhau như đúc từ một khuôn.
“Tạm thời bỏ qua cho anh ta đi. Đợi chuyện tối nay kết thúc lại nói tiếp!”
Trần Anh Tuấn vẫn rất tỉnh táo. Mặc dù anh ta biết bạn mình giỏi đánh đấm nhưng không thể nào bằng vệ sĩ của anh ta.
Ngày hôm đó, Dương Thanh có thể đạp bay hai vệ sĩ của anh ta chỉ trong vòng một nốt nhạc.
Chỉ ba người bọn họ hoàn toàn không đủ trình.
“Nếu cậu đã nói vậy, coi như thằng nhóc này may mắn, tạm tha cho nó một lần!”, người đàn ông cơ bắp nói.
Trần Anh Tuấn nhìn Dương Thanh cười lạnh rồi bước vào trong club Long Đằng.
Người đàn ông cơ bắp kia giơ ra một tờ giấy mời. Bảo vệ ngoài cổng kiểm tra xong liền cung kính trả lại bằng hai tay.
“Anh Viên Mộc, với quyền hạn của anh có thể dẫn thêm hai người nữa!”
Xem ra sự kiện tối nay ở club Long Đằng được tổ chức rất bài bản, đến cả Trần Anh Tuấn cũng phải có thư mời mới được đi vào.
“Dù sao club Long Đằng cũng là một trong những club hàng đầu ở Giang Hải. Buổi đấu giá hôm nay cực kỳ quan trọng, mấy người phải mở to mắt ra mà nhìn, đừng để đám tôm tép nhãi nhép trà trộn vào!”
Viên Mộc cất giấy mời đi, lạnh lùng nhắc nhở.
Nghe vậy, mặt của hai tên bảo vệ đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau rồi nhao nhao nói: “Xin anh Viên Mộc yên tâm, chúng tôi hiểu rõ tầm quan trọng của buổi đấu giá tối nay, nhất định sẽ kiểm tra giấy mời cẩn thận. Mời các vị!”
Dứt lời, hai tên bảo vệ nghiêng người nhường đường.
Viên Mộc liếc nhìn Dương Thanh một cái rồi dẫn Trần Anh Tuấn và em trai mình đi vào.
“Anh Thanh, có vẻ muốn đi vào đây là rất khó!”, Mã Siêu nói.
Với thực lực của bọn họ, nếu muốn cưỡng chế đi vào thì không ai cản nổi.
Nhưng lỡ như để lộ quá nhiều, một khi thân phận của họ bị kẻ xấu biết được sẽ ảnh hưởng rất lớn.
“Nếu hai người không có giấy mời thì xéo đi. Nếu không đừng trách chúng tôi không nương tay!”
Hai tên bảo vệ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thanh và Mã Siêu.
Dương Thanh chẳng nói năng gì, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.
“Một club nho nhỏ có thể thu hút nhiều gia tộc giàu có kéo tới như vậy. E rằng buổi đấu giá tối nay không hề đơn giản!”, Dương Thanh bỗng lên tiếng.
“Con mẹ nó! Đồ chó này còn đứng ở đây làm gì?”
Bảo vệ thấy hai người vẫn đứng ở ngoài, lập tức nổi giận. Một trong hai người vung gậy cao su lên xông tới chỗ Dương Thanh.
“Đáng chết!”
Ánh mắt Mã Siêu lập tức lạnh xuống, chuẩn bị ra tay.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên.
“Ông chủ Quan!”
Hai tên bảo vệ trông thấy Quan Chính Sơn tới đều giật nảy mình.
“Lũ ngu dốt, đến cả cậu Dương cũng dám ngăn cản!”, Quan Chính Sơn giận dữ quát.
Hai tên bảo vệ đang định mở miệng giả thích thì thấy ông chủ Quan cao quý trong mắt bọn họ lại khiêm nhường chạy tới trước mặt Dương Thanh.
Ông ta hơi cúi đầu, kính sợ nói: “Chào cậu Dương. Nếu tôi biết cậu muốn tới đây, tôi đã đi đón cậu rồi!”
Hai tên bảo vệ lập tức trợn trừng mắt há hốc mồm.
Người đàn ông tên Viên Mộc vừa nãy chỉ là cậu chủ của một gia tộc giàu có, còn Quan Chính Sơn chính là chủ của một gia tộc đứng đầu.
Nếu bọn họ còn chưa nhìn ra được thân phận của Dương Thanh thì đúng là thằng đần.
Sau lưng bọn họ đã toát đầy mồ hôi lạnh. Với thân phận của Quan Chính Sơn, ông ta chỉ cần gọi một cú điện thoại, rất có thể nhà họ Trang sẽ xử chết bọn họ.
“Bây giờ chúng tôi còn cần nộp giấy mời nữa không?”
Mã Siêu hung dữ chất vấn hai tên bảo vệ.
Bọn họ nào dám ngăn cản nữa, lắc đầu nguầy nguậy đáp: “Không cần! Không cần!”
Dương Thanh không thèm nhìn hai tên bảo vệ lấy một cái, cất bước đi vào trong club luôn.
Đến khi đi tới sảnh chính, Dương Thanh mới lên tiếng hỏi: “Tối nay có một buổi đấu giá cỡ lớn tổ chức ở đây sao?”
Quan Chính Sơn gật đầu, nhỏ giọng nói với Dương Thanh: “Buổi đấu giá chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi. Hàng đấu giá thực sự trong tối nay chính là phụ nữ!”
Nghe vậy, hai mắt Dương Thanh chợt lóe lên.
Anh nghĩ tới Hạ Hà bị bắt cóc tới đây, xem ra cô ta đã trở thành hàng đấu giá rồi.
“Nhà họ Trang tổ chức à?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi.
Quan Chính Sơn lắc đầu đáp: “Theo như tôi được biết, chủ nhân thực sự của buổi đấu giá tối nay là nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ”.
“Nhà họ Mạnh!”
Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, gằn giọng nói: “Nếu các người đã thích làm chó thì tôi sẽ đánh gãy chân chó của các người!”
Quan Chính Sơn ngơ ngác không hiểu Dương Thanh đang nói gì.
Nhưng Mã Siêu hiểu rất rõ, chó mà Dương Thanh nhắc tới chính là nhà họ Mạnh.
Kẻ sai người chụp ảnh thân mật của Dương Thanh và Tần Y chính là đám người nhà họ Mạnh kia.
Những phiền phức mà chi nhánh của tập đoàn Nhạn Thanh ở Giang Hải gặp phải cũng là do bọn họ gây nên.
Thậm chí đến cả tin tức Dương Thanh bị gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô trục xuất cũng là nhà họ Mạnh truyền ra.