Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh gật đầu: “Người do em chọn, đương nhiên là anh yên tâm”.

Hai chị em lại rảnh rỗi hàn huyên một lúc. Dương Thanh đi gọi điện thoại: “Ông sắp xếp cho tôi ba chức vụ quản lý cao cấp”.

“Vâng thưa chủ tịch!”

Lạc Bân còn nói thêm: “Chủ tịch, tôi có chuyện cần báo với cậu, Tống Hoa Nghĩa của nhà họ Tống đang điều tra cậu”.

Dương Thanh cau mày, tuy không quan tâm nhưng bị người ta điều tra vẫn khiến anh không vui.

“Theo dõi anh ta!”, Dương Thanh hờ hững nói.

“Vâng!”

 

Một đêm trôi qua trong yên bình. Sáng sớm hôm sau Tần Thanh Tâm đã rời nhà.

Mặc dù cô đã quyết định vào tập đoàn Nhạn Thanh nhưng tập đoàn Tam Hòa vẫn là công ty do một tay cô sáng lập. Lần này cô tới Yến Đô vốn là để khai thác thị trường ở đây.

Dù có vào làm trong tập đoàn Nhạn Thanh, cô cũng phải sắp xếp xong việc của tập đoàn Tam Hòa.

Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh. Trong văn phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Lạc Bân đưa cho Dương Thanh một tập tài liệu: “Chủ tịch, đây là giấy bổ nhiệm tôi lập ra trên danh nghĩa trụ sở chính. Cậu xem có vấn đề gì không, chỉ cần cậu ký vào là có thể gửi đi bất cứ lúc nào”.

Dương Thanh đọc qua một lượt, thoáng chốc cau mày.

Thấy vậy, Lạc Bân bỗng thấy căng thẳng.

“Ai nói với ông là tôi muốn giáng chức ông?”

Dương Thanh bỗng ngẩng đầu nhìn Lạc Bân, vẻ mặt bực bội, tiện tay xé tập tài liệu thành từng mảnh.

“Chủ tịch, tôi…”

Lạc Bân hoảng sợ muốn giải thích, lại nghe thấy Dương Thanh nói: “Tôi đã nói với ông từ đầu, tôi đã cho ông làm tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh tức là tin tưởng ông”.

“Đây là do ông dùng năng lực và lòng trung thành của mình đổi lấy. Hơn nữa, có bao giờ tôi coi ông là thuộc hạ chưa?”

“Tôi bảo ông sắp xếp ba chức vụ quản lý cao cấp cũng không phải để giáng chức ông. Bây giờ ông là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh, sau này cũng vậy”.

Thấy bộ dạng hoảng sợ của Lạc Bân, Dương Thanh không đành lòng khiển trách, thái độ mềm mỏng hơn rất nhiều: “Từ lúc tôi bảo ông đến Yến Đô, tôi đã coi ông là anh em của mình”.

Nghe thấy thế, Lạc Bân cảm động đỏ bừng hai mắt, nhất là câu nói “coi là anh em” của Dương Thanh khiến ông ta suýt bật khóc.

Lạc Bân cảm động nói: “Cảm ơn chủ tịch!”

Đối với Lạc Bân, Dương Thanh thật lòng cảm kích.

Trong mấy tháng anh trở về, dù phái ông ta tới chi nhánh Giang Hải của tập đoàn Nhạn Thanh hay tập đoàn Thành Hà của Châu Thành, mạo hiểm tính mạng tới trụ sở chính của tập đoàn Nhạn Thanh, Lạc Bân đều chưa từng oán hận.

Không chỉ vậy, ông ta còn làm rất tốt, Dương Thanh chưa từng phải phiền lòng.

“Được rồi, sau này không cần cung kính với tôi vậy đâu. Tôi không phải quái vật, còn sợ tôi ăn thịt ông à?”

Dương Thanh cười nói.

Lạc Bân cười ngây ngô một tiếng, thành thật nói: “Tôi biết chủ tịch xem trọng tôi, nhưng tôi vẫn muốn để vợ cậu làm tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Thanh. Dù thế nào cô ấy cũng là vợ cậu, chịu sự quản lý của tôi không thích hợp cho lắm”.

“Có gì không thích hợp?”

Dương Thanh xụ mặt nói: “Cô ấy là vợ tôi nhưng chưa chắc đã có tài kinh doanh bằng ông”.

“Nếu có ngày cô ấy lập được công lao lớn hơn ông, tôi sẽ không hề do dự để cô ấy thay thế ông”.

“Dù thế nào cô ấy cũng là người mới đến. Nếu để mọi người trong công ty biết nhờ tôi nên cô ấy mới được làm tổng giảm đốc, ông nghĩ họ sẽ nhìn nhận cô ấy như thế nào?”

Lạc Bân sững sờ, không hề nghĩ tới chuyện này. Nghe Dương Thanh nói vậy, ông ta mới vỡ lẽ.

Đến lúc đó, người khác không dám công khai nói gì nhưng chắc chắn sẽ chửi bới Tần Thanh Tâm sau lưng cô.

“Tôi hiểu rồi chủ tịch. Cậu yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”, Lạc Bân nghiêm túc nói.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa”.

Dương Thanh hỏi: “Làm xong thủ tục của mảnh đất đấu giá thành công hôm qua chưa?”

Lạc Bân vội gật đầu đáp: “Đã hoàn thành thủ tục rồi, tiếp đến là bản thiết kế hoàn chỉnh của Thành Cửu Châu. Lúc tôi học tiến sĩ, giáo sư của tôi là chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc. Tôi định hôm nay sẽ tìm bà ấy bàn chuyện xây dựng Thành Cửu Châu”.

“Nếu bà ấy chịu làm, Thành Cửu Châu nhất định sẽ trở thành công trình kiến trúc nổi tiếng đáng để ghi vào sử sách”.

Mỗi lần nhắc tới Thành Cửu Châu, Lạc Bân đều cực kỳ kích động.

Dương Thanh gật đầu: “Nếu có thể mời được giáo sư của ông tới thì không gì tốt hơn”.

Sau một hồi suy tư, anh bỗng nói: “Thế này đi, tôi sẽ đi theo ông đến gặp vị giáo sư ấy”.

Nghe vậy, Lạc Bân mừng rỡ, vội nói: “Nếu cậu có thể đích thân đi gặp giáo sư, nhất định bà ấy sẽ rất vui. Bởi vì giấc mơ của bà ấy là có thể xây dựng được một tòa thành mang đặc sắc của Chiêu Châu”.

Sau khi bàn bạc kỹ càng với Lạc Bân, Dương Thanh hiểu thêm nhiều về chuyên gia kiến trúc nổi tiếng trong nước này.

Đối phương tên là Đỗ Tĩnh Thù, năm nay bảy mươi tuổi nhưng vẫn kiên trì dạy học ở đại học Yến Đô.

Lạc Bân gọi cho Đỗ Tĩnh Thù trước, hẹn gặp ở đại học Yến Đô.

Mười một rưỡi trưa, Lạc Bân dẫn Dương Thanh tới trường đại học Yến Đô.

“Ông đặt cơm trước chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK