Chương 1668:
Anh nhanh chóng bấm số, một giọng nói già cỗi vang lên: “Thằng nhóc cậu tìm tôi, chắc lại có việc gì à?”
“Ông Phùng, Liên minh Vương tộc đã âm thầm liên lạc với thế lực đỉnh cao ở Miêu Thành, định tranh giành Đế Thôn, vừa nãy người của Hoàng tộc họ Long cũng tới, tỏ ý muốn hợp tác với tôi, cùng nắm giữ Đế Thôn, nhưng lại bị tôi từ chối”.
Dương Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thấy thế, ông Phùng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Một khi Hoàng tộc nhúng tay vào, chuyện này sẽ trở thành trận chiến giữa các cao thủ Thần Cảnh”,
“Bây giờ, chiến tranh đang diễn ra không ngớt ở bốn biên giới, cao thủ Thần Cảnh của chiến vực không thể dứt ra, có lẽ những chuyện tiếp theo phải nhờ cả vào cậu rồi”.
Dương Thanh lập tức nghiêm mặt: “Tình hình ở bốn biên giới căng thẳng lắm à?”
Ông Phùng thở dài: “Trừ biên giới phía Bắc ra, ba biên giới khác đã bao giờ yên ổn đâu cơ chứ?”
“Gần đây, biên giới phía Bắc cũng chìm trong chiến tranh, tôi nghi có người đã tiết lộ tin cậu rời khỏi biên giới phía Bắc, thế nên các quốc gia ở đó mới dám nhòm ngó lãnh thổ của Chiêu Châu chúng ta”.
Dương Thanh lập tức nhướng mày: “Biên giới phía Bắc đã trở thành thành trì vô địch, các quốc gia ở đó cũng dám nhòm ngó à? Họ chán sống rồi ư?”
Ông Phùng nói: “Lúc trước, các nước rất ăn ý, không cho phép cao thủ Thần Cảnh tham gia chiến tranh, nhưng gần đây, cao thủ Thần Cảnh ở các nước đều được huy động”.
“Tuy Chiêu Châu mạnh nhưng lãnh thổ lại quá lớn, giáp với rất nhiều quốc gia, một khi các nước liên kết với nhau, có lẽ Chiêu Châu sẽ không được yên bình nữa”.
Sau khi rời khỏi biên giới phía Bắc, lâu lắm rồi Dương Thanh không chú ý đến chiến sự, giờ nghe thấy ông Phùng nói thế, anh vô cùng tức giận, không sao kiềm chế nổi.
“Họ dám chắc!”
Dương Thanh tức giận nói: “Ông Phùng, nếu cần tôi ra tay thì ông cứ nói”.
“Tạm thời vẫn chưa tới mức đó, bây giờ, xem như chúng ta đang rèn luyện chiến sĩ luôn, bằng không, nếu họ đã quen với hòa bình, khi có chiến tranh thì sẽ không thể quen với chiến trường được mất”.
Ông Phùng nói: “Nếu cần cậu ra tay thật, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cậu đâu”.
Thấy ông Phùng vẫn còn tâm trạng để nói đùa, Dương Thanh biết ngay, tuy chiến tranh liên tục nổ ra ở bốn biên giới nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của chiến vực Chiêu Châu, anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Vậy tôi không làm phiền ông Phùng nữa, nếu cần thì cứ nói với tôi”.
“Ừm!”
Sau khi cúp máy, sắc mặt Dương Thanh hơi nặng nề.
Anh cứ tưởng chiến vực có thể cử người tới, tuy thực lực của anh rất mạnh nhưng cũng chỉ có một mình mà thôi, nếu thiếu đi sự giúp đỡ từ chiến vực, anh rất khó ngăn cản Đế Thôn nhập thế.
Đế Thôn vẫn luôn lánh đời, tương truyền ở Đế Thôn có vô số cao thủ, anh rất lo mình sẽ không kiểm soát nổi Đế Thôn.
“Chẳng lẽ phải hợp tác với Hoàng tộc họ Long thật à?”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Nếu hợp tác với Hoàng tộc họ Long thì sẽ dễ bề kiểm soát Đế Thôn hơn.
Nhưng anh chưa từng qua lại với Hoàng tộc họ Long, cũng không tiếp xúc nhiều với Long Đằng.
Anh không thể đảm bảo Hoàng tộc họ Long sẽ không làm những chuyện mất hết nhân tính sau khi nắm giữ Đế Thôn trong tay.
Dù sao những lời đồn về Đế Thôn cũng quá mức quái dị, người sở hữu Đế Thôn sẽ có được thiên hạ, chỉ riêng câu này thôi đã đủ để khiến rất nhiều cao thủ đứng đầu điên cuồng rồi.
Phía bên kia, sau khi rời khỏi tập đoàn Nhạn Thanh, Long Đằng lập tức gọi điện thoại: “Dương Thanh từ chối sự giúp đỡ của Hoàng tộc họ Long!”
“Cậu ta dám từ chối á?”
Nghe thấy thế, đối phương hỏi lại bằng giọng kinh ngạc.
Khắp Chiêu Châu, có bao nhiêu người muốn làm thân với Hoàng tộc họ Long chứ?
Nhưng bây giờ, một thanh niên lại dám từ chối ý tốt của Hoàng tộc họ Long.
“Không những thế, cậu ta còn bảo tôi chuyển lời cho Long Hoàng, nếu Hoàng tộc họ Long dám nhúng tay vào trận chiến tranh giành Đế Thôn, cậu ta sẽ coi Hoàng tộc họ Long là kẻ địch!”
Long Đằng nói thêm.