Chương 877:
“Ha ha ha ha…”
Người thanh niên thắt bím tóc đột nhiên bật cười: “Mẹ kiếp, nếu như anh là Trần Anh Hào thì ông đây chính là Trần Hưng Hải rồi”.
Gã bím tóc tên là Hoàng Lỗi, hoàn toàn không phải là thành viên của Công ty môi giới mgười nổi tiếng Anh Hào mà chỉ là một nhà môi giới nhỏ hợp tác với Công ty môi giới người nổi tiếng Anh Hào mà thôi.
Gần đây, nhà họ Trần đang nổi như cồn, tất nhiên hắn biết Trần Hưng Hải là ai.
Nhưng, ở tầng lớp của hắn làm sao có thể biết nhiều hơn thế nữa cơ chứ?
Giống như nhà hàng của nhà họ Trần, nếu hắn biết đây là tài sản của nhà họ Trần, có đánh chết hắn cũng không dám dẫn người xông vào đây.
Nghe những gì hắn nói, Trần Hưng Hải trừng mắt và hét lên: “Nếu cậu là Trần Hưng Hải thì tôi là ai?”
“Mẹ kiếp, ông là ai liên quan đếch gì đến tôi?”
Hoàng Lỗi giễu cợt nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại cho ông. Nếu không đừng trách ông đây không kính già yêu trẻ!”
“Trần Anh Hào, cháu xử lý chuyện này ngay lập tức, nếu không đừng trách ông xử lý bằng gia pháp!”, Trần Hưng Hải thực sự tức giận đến phát run lên.
Trần Anh Hào cũng lo lắng, anh ta nhìn Hoàng Lỗi rồi tức giận nói: “Cậu tên gì?”
“Đại gia tôi đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là Hoàng Lỗi!”, Hoàng Lỗi vô cùng hống hách nói.
Trần Anh Hào cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy sát khí, anh ta trực tiếp bấm một cuộc điện thoại: “Công ty có người nào tên là Hoàng Lỗi sao?”
Khi người bên kia nhìn thấy đó là cuộc gọi của Trần Anh Hào và cũng nghe thấy giọng điệu của Trần Anh Hào rất tệ. Nghe thấy tên của Hoàng Lỗi, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi, anh ta vội nói: “Chủ tịch Hào, có phải là cái gã để bím tóc phía sau gáy không?”
“Đúng, chính là hắn!”, Trần Anh Hào tức giận nói.
“Chủ tịch Hào, cậu ta hoàn toàn không phải là nhân viên của công ty mà chỉ là một nhà môi giới nhỏ. Trong tay cậu ta có một vài người nổi tiếng trên mạng, dựa vào công ty chúng ta kiếm miếng ăn mà thôi. Nếu như không có công ty chúng ta, họ chỉ có thể đi bốc cứt mà ăn thôi”, đối phương vội nói.
“Chủ tịch Hào, có phải tên khốn đó đắc tội với anh không? Nếu như đúng là như vậy, chỉ một câu của anh thôi, tôi lập tức hủy bỏ hợp tác với tên khốn đó, để cậu ta từ sau này gặm phân mà ăn!”, bên kia vội nói.
“Tôi không chỉ muốn bọn chúng đi ăn cứt mà còn muốn chúng vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, cậu hiểu ý tôi chứ?”, Trần Anh Hào nói với vẻ đầy sát khí.
Người bên kia nghe thấy vậy chợt cảm thấy kinh ngạc, anh ta vội nói: “Chủ tịch Hào, xin hãy nói cho tôi biết, tên oắt đó giờ đang ở đâu? Giờ tôi đưa người qua đó luôn!”
“Tiệm ăn nhà họ Trần, trong vòng mười phút nữa, nếu như cậu còn không mang người tới đây thì cậu cũng cút luôn cho tôi!”, Trần Anh Hào nói rồi cúp luôn điện thoại.
“Ha ha ha ha…”
Nội dung Trần Anh Hào nói qua điện thoại vừa rồi đều bị tất cả mọi người có mặt nghe thấy, thấy Trần Anh Hào cúp điện thoại, đám người Hoàng Lỗi liền bật cười.
“Ngầu quá nhỉ! Khiến chúng tôi vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, mày ngầu như thế này nhà họ Trần có biết không?”
Hoàng Lỗi cười nói.
Từ Vỹ Tài cũng cười lớn và nói: “Dương Thanh, mày là một thằng ngu thì cũng đã đành, không ngờ những người mà mày quen cũng đều ngu như mày vậy!”