Chương 422: Không thể né tránh
Câu hỏi của Diệp Mạn khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy nực cười.
“Bà là ai? Bà với tôi có quan hệ gì sao?”
Tần Thanh Tâm châm chọc nói: “Nếu bà muốn lợi dụng tập đoàn Mamba Đỏ để chèn ép tôi thì cứ thử đi!”
Lời nói của Tần Thanh Tâm cực kỳ bá đạo, hoàn toàn không hề e sợ sự đe dọa của Diệp Mạn.
Cô thấy Diệp Mạn đang muốn lợi dụng thân phận và chỗ dựa sau lưng để chèn ép mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Tần Thanh Tâm sẽ lo lắng tập đoàn Tam Hòa bị ảnh hưởng, nhưng giờ đây cô không còn sợ nữa.
Chồng của cô chính là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, muốn chèn ép cũng phải là tập đoàn Nhạn Thanh chèn ép tập đoàn Mamba Đỏ mới đúng.
Diệp Mạn cũng rất tức giận, mặc dù Tần Thanh Tâm là con ruột bà ta nhưng hai người đã chia cách từ khi Tần Thanh Tâm vừa sinh ra.
Hơn hai mươi năm chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra tình cảm sâu đậm?
Nhưng tình cảm ruột thịt vẫn khiến bà ta cực kỳ kích động khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm.
Vậy mà Tần Thanh Tâm không hề nể mặt bà ta, quả thực rất đáng giận.
“Tôi là…”
Diệp Mạn đang định nói mình là mẹ ruột của Tần Thanh Tâm thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời bà ta: “Tôi không cần biết bà là ai, nhưng nếu bà dám ức hiếp vợ tôi thì chớ trách tôi không nể mặt!”
“Là cậu à?”
Trông thấy Dương Thanh, Diệp Mạn kinh ngạc thốt lên.
Lương Liên đứng cạnh bà ta lại như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng chắn trước người Diệp Mạn theo bản năng, dường như sợ Dương Thanh sẽ bất ngờ tấn công bà ta.
Lương Liên có thể cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ trên người Dương Thanh.
Trong lần đầu gặp mặt, một nắm đấm của Dương Thanh đã khiến ông ta lùi đến mấy bước liền.
Một gã thanh niên như vậy tuyệt đối không phải người thường.
“Chồng!”
Tần Thanh Tâm thấy Dương Thanh đến liền nở nụ cười rạng rỡ.
Dương Thanh nheo mắt nhìn Diệp Mạn, bước tới bên cạnh Tần Thanh Tâm, cố tình nói: “Sau này đừng tùy tiện lãng phí thời gian với loại người này nữa”.
Tần Thanh Tâm cười ngọt ngào: “Em biết rồi!”
Trước mặt Dương Thanh, cô luôn là một người vợ ngoan hiền.
Diệp Mạn thấy vậy nổi trận lôi đình.
“Ranh con, cậu dám đe dọa tôi sao?”
Diệp Mạn trừng mắt hung tợn chỉ vào Dương Thanh, giận dữ quát.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn bà ta: “Nếu bà nghĩ đó là đe dọa thì cứ cho là vậy đi!”
“Tôi chưa bao giờ nương tay với bất cứ ai dám quấy rầy vợ chồng chúng tôi”.
“Tôi nghĩ hẳn là bà phải biết rõ điều gì nên làm, điều gì không nên làm”.
“Lỡ chọc giận tôi, các người đừng hòng rời khỏi Giang Hải!”
Dương Thanh nheo mắt đe dọa, khiến Diệp Mạn cả kinh tái nhợt mặt mày.
Dứt lời, Dương Thanh nắm tay Tần Thanh Tâm quay lưng rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng hai vợ chồng họ đã biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Mạn mới nghiến răng nói: “Thằng nhãi, tao sẽ giết mày!”
Lần này tới Giang Bình, bà ta vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi, nào ngờ lại chẳng có việc nào ra hồn.
Bà ta vốn là con cháu dòng chính nhà họ Diệp ở Yến Đô, thân phận vô cùng cao quý.
Nhưng khi tới Giang Bình, không một ai cho bà ta chút thể diện nào.
Hàn Khiếu Thiên đã vậy, Dương Thanh cũng vậy, ngay cả con gái ruột của bà ta cũng học theo bọn họ.
“Thưa bà, thực lực của Dương Thanh rất mạnh, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ta!”
Lương Liên tốt bụng nhắc nhở một câu.
“Câm mồm!”
Diệp Mạn vốn đang bực bội trong lòng, Lương Liên nói thế chẳng khác nào tự hạ thấp khí thế của mình, cổ vũ đối phương.
“Đồ vô dụng! Một thằng trẻ ranh hơn hai mươi tuổi đầu cũng đánh không lại!”
Diệp Mạn châm chọc lườm Lương Liên một cái, nói tiếp: “Không cần vội, mày cứ nhảy nhót vài ngày đi. Ngày Tần Thanh Tâm lọt vào mắt xanh của người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ là ngày chết của mày!”
Bà ta định nghĩ cách móc nối quan hệ với người đứng đầu tỉnh Giang Bình trước đã, sau đó tìm cơ hội để người đó gặp mặt Tần Thanh Tâm. Bà ta dám chắc đến 90%, người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ thích Tần Thanh Tâm.
Khi đó, Dương Thanh và người đứng đầu tỉnh Giang Bình sẽ trở thành kẻ địch. Với thực lực của mình, người đứng đầu tỉnh Giang Bình nhất định sẽ giết được Dương Thanh.
Chỉ tiếc, bà ta sẽ không bao giờ thấy được ngày đó!
Cùng lúc đó, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm đang trên đường tới nhà trẻ Lam Thiên.
Tần Thanh Tâm ngồi trên ghế phụ, mở cửa kính xuống, gió thu lùa vào thổi bay mái tóc dài của cô.
Cô đóng cửa sổ lại, vén tóc mai ra sau tai rồi bất chợt quay sang nhìn Dương Thanh đang lái xe, hỏi: “Anh có quen người phụ nữ đó không?”
Dương Thanh gật đầu: “Hôm qua anh mới gặp bà ta lần đầu, là người nhà họ Diệp ở Yến Đô, một người đàn bà ngu xuẩn!”
“Một người đàn bà ngu xuẩn?”, Tần Thanh Tâm lộ vẻ ngạc nhiên.
Cô không biết vì sao Dương Thanh lại đánh giá người phụ nữ kia như vậy, song ngẫm lại cũng thấy bà ta đúng là ngu xuẩn thật.
Dương Thanh cười hỏi: “Em không thấy bà ta rất ngu xuẩn sao?”
“Ha ha!”
Tần Thanh Tâm không nhịn được bật cười thành tiếng, nỗi lo lắng trong lòng đã bị quét sạch. Cô lườm Dương Thanh một cái, làm nũng rồi nói: “Dù sao bà ta cũng là người nhà họ Diệp, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đấy”.
“Anh không chỉ chống đối, còn đe dọa bà ta như vậy không ổn lắm đâu!”
“Tuy anh là ông chủ thực sự của tập đoàn Nhạn Thanh nhưng bà ta cũng không yếu, chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ đấy”.
“Anh cứ gây hấn khắp nơi như thế, em sợ sau này anh sẽ phải chịu thiệt thòi”.
Cô chợt nhớ lại những lời Dương Thanh nói với Diệp Mạn ban nãy, thoáng lo lắng nói.
Dương Thanh bình thản lắc đầu: “Em yên tâm, anh chẳng coi bà ta là đối thủ đâu”.
“Anh lại kiêu căng rồi!”
Tần Thanh Tâm tức giận nói.
Dương Thanh mỉm cười không tranh luận nữa. Anh cũng đâu thể nói với Tần Thanh Tâm rằng Diệp Mạn đang tìm mình được?
Nếu một ngày Diệp Mạn biết mình chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, không biết sắc mặt bà ta sẽ đặc sắc cỡ nào? Dương Thanh chợt cảm thấy thú vị.
Không phải anh có ý định giấu giếm mà do Diệp Mạn luôn khinh thường anh, ngay từ đầu đã cho rằng anh không xứng với Tần Thanh Tâm, thậm chí còn muốn đuổi anh tránh xa Tần Thanh Tâm.
Nếu bà ta không có quan hệ đặc biệt với Tần Thanh Tâm, Dương Thanh đã không nói nhảm với bà ta nhiều như vậy.
“Không biết vì sao em cứ cảm thấy bà ta rất quen thuộc!”
Tần Thanh Tâm bỗng lên tiếng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nhưng em thực sự không hiểu, bà ta là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp ở Yến Đô, tại sao đang yên đang lành lại tới tìm em, còn đầu tư nhiều tiền như vậy để giúp em nữa?”
Dương Thanh hơi hoảng hốt. Không phải anh không muốn nói cho Tần Thanh Tâm biết sự thật, anh chỉ lo cô không chịu được nỗi đau mà sự thật ấy đem lại.
Cô ấy vốn là một cô gái trong sáng thuần khiết tựa như tờ giấy trắng, nhưng trái tim đã bị tổn thương sâu sắc bởi Châu Ngọc Thúy rồi.
Nếu để cô ấy biết, loại người khinh thường kẻ khác như Diệp Mạn chính là mẹ ruột cô ấy, liệu cô ấy có chịu nổi không?
Dương Thanh vô cùng yêu thương cô gái này. Vận mệnh của cô quá chông gai trắc trở, anh không muốn cô phải chịu đựng nó.
“Vợ à, cuối tuần này em rảnh không?”
Dương Thanh vội nói lảng sang chuyện khác.
“Có ạ! Sao thế anh?”, Tần Thanh Tâm hỏi.
“Chúng ta dẫn Tiêu Tiêu đến sở thú chơi đi!”
“Sao bỗng dưng lại muốn đi chơi?”
“Lần trước anh đã hứa với Tiêu Tiêu rồi”.
“Sao anh không nói với em một tiếng mà đã hứa với con? Cuối tuần này em còn định đưa con đi học ngoại khóa!”
“Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận không bắt con học nhiều lớp ngoại khóa rồi sao?”
…
Dưới sự dẫn dắt khéo léo của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm nhanh chóng quên mất chuyện về Diệp Mạn.
Mỗi lần tranh luận với Tần Thanh Tâm về những sinh hoạt đời thường, Dương Thanh đều cảm thấy hạnh phúc. Đây mới là cuộc sống anh hằng mơ ước.
Nhưng có một số việc, anh vẫn phải tự mình đối mặt.
Ví dụ như, ngày 15 tháng 8, Hiệp hội Võ thuật muốn tổ chức một hội võ để chọn lại người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Rõ ràng đối phương đang nhằm vào anh, sao anh có thể trốn tránh được?
Sau khi đón Tiêu Tiêu về dinh thự Vân Phong, chuông điện thoại của Dương Thanh chợt reo lên.
“Được, tôi qua ngay đây!”
Dương Thanh dặn dò Tần Thanh Tâm vài câu rồi quay người đi luôn.
Nhưng anh vừa mới quay người đi, gương mặt đang tươi cười của anh chợt trở nên lạnh lẽo.