Chương 137: Cậu có sao không?
Nếu là Tần Đại Dũng của lúc trước, có lẽ Dương Thanh sẽ nghi ngờ nhưng bây giờ thì khác, chứng tỏ cô nhân viên lễ tân kia nói dối.
“Quản lý của chúng tôi đang ở đây, loại ăn mày như ông còn dám nói nhăng nói cuội”.
Cô nhân viên lễ tân trẻ tuổi kia rất coi thường người khác, ỷ có quản lý sảnh chính ở đây nên không ngừng nói dối.
“Cô mới là ăn mày! Cả nhà cô đều là lũ ăn mày!”
Tần Y giận dữ mắng lại, chỉ muốn xông lên đánh cô ta một trận.
“Hừ! Gặp phải người dơ bẩn như ông ta, đứng xa mấy trăm mét vẫn ngửi thấy mùi thối, không phải ăn mày thì là cái gì?”
Nhân viên lễ tân không chịu thua cãi lại, còn giả vờ đáng thương nói: “Quản lý, anh xem bọn họ phách lối chưa kìa, dám gây sự ở Spa Hoàng Hà”.
Quản lý sảnh chính liếc nhìn Dương Thanh: “Cậu có muốn nói gì không?”
“Dương Thanh, bố chỉ nói vào muốn tắm rửa, thực sự không hề làm gì khác. Bố cũng không có ý định đánh cô ta, hơn nữa…”
Tần Đại Dũng thành khẩn nói, ánh mắt rất bối rối. Khó khăn lắm ông ta mới làm lành được với Tần Thanh Tâm, ông ta không muốn bởi vì chuyện vớ vẩn này mà bị con gái hiểu lầm.
Ông ta chưa nói hết câu đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Bố không cần giải thích, con tin bố!”
“Con cũng tin bố!”
Tần Thanh Tâm ôm chặt tay Tần Đại Dũng. Thấy bố mình bị sỉ nhục trước mặt mọi người, cô rất khó chịu. Nhưng sự có mặt của Dương Thanh giúp cô an tâm hơn hẳn.
Tần Đại Dũng cảm động khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của Dương Thanh, hai mắt ửng đỏ.
Ông ta lo sẽ lớn chuyện, chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, bèn nói: “Chỉ cần các con tin bố là được. Hay là chúng ta đổi sang chỗ khác?”
“Quản lý xem kìa, lão ăn mày kia chột dạ định bỏ chạy đó”.
Nào ngờ sự nhẫn nhịn của Tần Đại Dũng lại bị nhân viên lễ tân coi là chột dạ.
Dương Thanh nổi giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Cô còn dám sỉ nhục bố vợ tôi thêm một chữ thì đừng trách tôi không nương tay!”
Nhân viên lễ tân cảm giác như rơi vào hầm băng, vô thức lùi về sau, định mở miệng thì bị ánh mắt đáng sợ của Dương Thanh dọa cho không dám hé răng nói nửa lời.
“Dám uy hiếp người của tôi ngay trước mặt tôi, chán sống rồi hả?”
Quản lý sảnh chính trợn mắt lườm. Nếu không vì ông lớn ở trên tầng, anh ta đã sớm sai người xử lý đám người này rồi.
“Tôi không có thời gian đứng đây nói nhảm”.
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn camera được lắp ở góc khuất, nói tiếp: “Anh nghĩ bố vợ tôi nói dối đúng không? Vậy thì dễ rồi, ở đây có camera mà? Mở video giám sát ra xem là biết được sự thật thôi”.
Tần Đại Dũng cũng thấy camera, lập tức mừng rỡ nói: “Đúng, chỉ cần mở video giám sát ra xem, cậu sẽ biết tôi có nói dối hay không”.
Nhân viên lễ tân kia nghe thấy bọn họ nhắc tới video giám sát liền run sợ. Cô ta là người rõ nhất sự thật là gì.
Phản ứng của cô ta đều bị Dương Thanh thấy được. Quản lý sảnh chính cũng giật mình. Anh ta vốn không quan tâm tới sự thật gì đó, vì danh tiếng của Spa Hoàng Hà, anh ta sẽ không thừa nhận nhân viên của mình nói dối.
Nhưng giờ đây thấy Tần Đại Dũng không chút sợ hãi, nhân viên lễ tân lại căng thẳng lạ thường, anh ta lập tức hiểu ra.
“Đúng đó, không phải có camera sao? Mở video giám sát ra xem sẽ rõ như ban ngày thôi”.
“Tôi nói rồi mà, mặc dù trông ông chú này khá thảm nhưng không giống ăn mày chút nào”.
“Chỉ cần mở video giám sát ra là chứng minh được sự trong sạch của ông chú này rồi”.
…
Đa số mọi người xung quanh đều là người trẻ tuổi. Ai cũng đồng tình với Tần Đại Dũng, nhất là nhân viên lễ tân kia cứ mở miệng lại gọi người ta là ăn mày khiến người khác rất khó chịu.
Bây giờ nhắc tới camera giám sát lập tức nhận được sự ủng hộ của đám đông.
Sắc mặt quản lý sảnh chính cực kỳ khó coi, nhưng đã đâm lao thì phải theo ra. Nếu vừa rồi anh ta khiêm tốn một chút thì tốt rồi, nhưng anh ta lại tỏ ra rất ngạo mạn.
“Đây là sự riêng tư của Spa Hoàng Hà. Các người cũng không phải chính quyền, lấy quyền gì đòi tra xét?”
Quản lý sảnh chính híp mắt nói rồi bước tới trước mặt Dương Thanh, thì thầm bên tai anh: “Chàng trai trẻ, cậu động vào người của tôi, tôi có thể không tính sổ. Cậu biết điều mau rời khỏi đây đi, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra”.
“Sao hả? Biết mình đuối lý nên định uy hiếp tôi để ém chuyện xuống sao?”
Dương Thanh cười lạnh: “Danh dự của bố vợ tôi đâu dễ chà đạp như vậy? Hôm nay tôi nhất định phải xem video giám sát của các người!”
Dương Thanh không thèm hạ thấp giọng. Nghe xong, tất cả mọi người đều biết vừa rồi quản lý sảnh chính đang uy hiếp anh.
“Không ngờ Spa Hoàng Hà lại ghê gớm như vậy. Sau này tôi không tới nữa đâu!”
“Đúng đó, làm sai không chịu nhận, còn uy hiếp người ta dàn xếp ổn thỏa. Tôi sẽ kể trên diễn đàn để mọi người biết đường mà tránh”.
“Tôi cũng không đến nữa. Lỡ có ngày sơ ý đắc tội bọn họ rồi bị uy hiếp thì sao?”
…
Spa Hoàng Hà lập tức bị vô số người lên án, không ai thèm nói giúp họ.
Sắc mặt quản lý sảnh chính tối sầm lại, nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Thằng nhóc mày không biết tốt xấu thì đừng trách tao!”
Dứt lời, anh ta vung tay lên: “Dám gây sự ở Spa Hoàng Hà, đánh gãy chân tay ném ra ngoài để răn đe. Tôi muốn chống mắt lên xem sau này còn ai dám làm loạn ở đây nữa không!”
Những người vừa mới chỉ trỏ bàn tán nghe xong đều im bặt, không ai dám lên tiếng.
Bọn họ chỉ cho rằng đây là một spa bình thường, bây giờ mới biết không hề đơn giản như bề ngoài.
Chỉ làm trái ý thôi mà đối phương đã muốn đánh gãy chân tay.
Ngay sau đó, hơn mười vệ sĩ cao lớn cầm gậy cao su đồng loạt nhào tới Dương Thanh.
Tần Đại Dũng rất hoảng loạn nhưng vẫn vội vàng đứng chắn trước Tần Thanh Tâm và Tần Y, kiên định nói: “Các con đừng sợ, có bố ở đây!”
“Láo! Thằng nào dám động đến một sợi tóc của cậu ấy, tao tẩn chết thằng đó!”
Giây phút đám vệ sĩ kia vọt tới trước mặt Dương Thanh sắp ra tay đánh người thì tiếng rít gào giận dữ chợt vang lên từ cửa thang máy. Một người đàn ông trọc đầu đi tới, sau lưng có hai tên đàn em mặc đồ vest chỉnh tề.
“Dừng tay lại cho tao!”
Thấy gã đầu trọc kia, quản lý sảnh chính sợ hãi lắp bắp nói.
“Anh, anh, anh Cường, sao anh lại ra rồi ạ?”
Quản lý sảnh chính vội vàng chạy tới tươi cười nịnh nọt, giọng nói run lẩy bẩy.
“Cút đi mày!”
Gã trọc đầu hất bay anh ta ra, đi tới chỗ Dương Thanh lo lắng hỏi: “Cậu Thanh, cậu có sao không ạ?”