Chương 1467:
Ông chủ nhánh ba nhìn về phía Dương Thanh, cắn răng nói, trong mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh không nói tiếp nữa. Không phải anh không muốn nói, mà là câu nói vừa rồi đã đủ rồi.
Đám người cầm quyền nhà họ Khương đều không phải đồ ngu, anh tin bọn họ có thể lựa chọn chính xác.
Mấy ông chủ các nhánh khác không hẹn mà cùng nhìn sang Dương Thanh.
Nhất là ông chủ nhánh hai, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Lão ta vốn đã thương lượng với ông chủ nhánh ba là nhánh ba trợ giúp nhánh hai giành lại vị trí người thừa kế gia tộc.
Nào ngờ, nhánh hai lại trở thành phông nền.
“Thực lực của người này sâu không lường được!”
Một cao thủ trung niên bên cạnh ông chủ nhánh hai trầm giọng nói.
Vừa rồi trên sàn đấu, ông ta chính là cao thủ còn trụ lại cuối cùng của nhánh hai, bị loại cùng lúc với ba cao thủ của nhánh ba.
Bản thân ông ta có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ, đã sắp đạt tới Vương Cảnh trung kỳ.
Có lẽ người của nhánh ba thực sự khinh địch, nhưng ông ta thì không, từ đầu đến cuối vẫn đánh hết sức, không hề xem thường Dương Thanh.
Vậy nên lúc Dương Thanh tấn ông, ông ta đã dùng hết sức để đối phó.
Nhưng ông ta chưa kịp phản ứng gì đã bị Dương Thanh đạp vào ngực rơi thẳng xuống dưới sàn đấu.
Ông chủ nhánh hai khẽ gật đầu, không còn do dự lập tức nói với Khương Hùng: “Chủ gia tộc, nhánh hai thề chết cũng phải bảo vệ quyền uy của chủ gia tộc!”
Không ai ngờ chủ nhánh hai lại là người đầu tiên tỏ thái độ.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
“Tôi không cần bảo vệ uy quyền của nhà họ Khương, chỉ cần ông trung thành với gia tộc”.
Khương Hùng bình tĩnh nói: “Ông chủ nhánh ba là kẻ dưới lại khinh thường bề trên, ý đồ dao động gốc rễ của nhà họ Khương, là tội đồ của gia tộc. Theo quy định của nhà họ Khương phải chịu tội chết!”
“Đợi tôi giết được ông, tôi chính là chủ nhà họ Khương, còn ông mới là kẻ tội đồ!”
Ông chủ nhánh ba cao giọng nói: “Lịch sử do người thắng soạn ra, kẻ thua chỉ có thể trở thành tội nhân thiên cổ!”
“Được lắm. Ông tin mình sẽ giành được chiến thắng cuối cùng đến vậy sao?”
Khương Hùng cười lạnh chất vấn.
“Vậy thì cứ chờ xem!”
Ông chủ nhánh ba không hề che giấu ý muốn giết người của mình, hung tợn nhìn sang ông chủ nhánh hai: “Khương Dục, ông thực sự cho rằng đầu hàng Khương Hùng thì ông ta sẽ dễ dàng tha cho ông sao?”
“Mọi chuyện hôm nay đều là mưu kế của Khương Hùng, ông ta dùng vị trí người thừa kế làm mồi nhử ép các nhánh lộ ra sức chiến đấu mạnh nhất”.
“Sau đó lại cướp hết cao thủ của các nhánh, lập thành một đội quân phục vụ nhánh chính. Từ đó, địa vị của nhánh chính trong nhà họ Khương sẽ không bao giờ bị lung lay”.
“Từ nay về sau, nhà họ Khương sẽ hoàn toàn do nhánh chính quyết định. Các nhánh khác chỉ có thể nghe theo!”
Ông chủ nhánh hai không hề bị dao động, lạnh nhạt nói: “Khương Hoa, ông đừng phí lời nữa. Tôi đã lựa chọn thì sẽ không thay đổi”.
“Ông nói không sai. Sau này địa vị của nhánh chính sẽ không thể bị lung lay, nhưng vậy thì đã sao? Nhánh chính vốn là trung tâm của nhà họ Khương, chỉ người ưu tú nhất mới xứng đáng được gia nhập nhánh chính”.
“Cũng chỉ khi địa vị của nhánh chính không bị lung lay, nhà họ Khương mới không bị suy tàn, ngày càng hưng thịnh”.
Ngay sau đó, Khương Hùng còn nói thêm: “Ông chủ nhánh hai nói không sai. Nhánh chính là trung tâm của nhà họ Khương. Chỉ những người ưu tú nhất gia tộc mới có tư cách gia nhập nhánh chính. Địa vị của nhánh chính vững vàng thì nhà họ Khương mới không thể bị lung lay”.
“Tôi định làm cho nhà họ Khương một chuyện cuối cùng, làm xong sẽ nhường chức!”
“Từ nay về sau, sáu nhánh của nhà họ Khương sẽ được phân chia lại, chủ của năm nhánh do người tài đảm nhiệm. Nhánh chính cũng thực hiện chế độ đào thải, người có tài gia nhập, kẻ bất tài bị đào thải”.