Chương 1470:
Mấy ông chủ các nhánh khác đều giận dữ quát lớn.
“Tất cả im miệng hết đi! Đây đều là các người ép tôi. Bệnh tình của Khương Hùng đã nguy kịch, nên sớm nhường lại vị trí chủ gia tộc mới phải”.
Ông chủ nhánh ba tức giận rít gào: “Chỉ tôi mới có thể khiến nhà họ Khương trở nên huy hoàng, cũng chỉ tôi mới có thể giúp gia tộc trở thành chúa tể của Vương thành Quan!”
“Trong tay tôi có hai mươi cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, các người lấy cái gì đấu với tôi? Còn không mau giơ tay đầu hàng đi?”
Ông chủ nhánh ba như bị phát điên, sự cố chấp với vị trí chủ gia tộc đã không còn thuốc chữa.
Mà lão ta cũng tự lộ ra dã tâm của mình, muốn trở thành chúa tể của Vương thành Quan. Điều này cũng chứng tỏ, cao thủ lão ta dẫn tới không có quan hệ gì với Vương tộc họ Quan.
“Ông mừng sớm quá rồi đấy”.
Ông chủ nhánh ba vừa nói xong, một bóng người như ma quỷ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt lão ta.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Trông thấy Dương Thanh đứng trước mặt mình, chủ nhánh ba hoảng sợ hỏi.
“Bốp!”
Dương Thanh không thèm đáp lại, bóp cổ lão ta, lạnh giọng nói: “Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
Muốn bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu trước. Đám cao thủ Vương Cảnh trung kỳ kia đều do ông chủ nhánh ba đưa tới, vậy thì chỉ cần khống chế lão ta, tất sẽ đều sẽ kết thúc.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Dương Thanh. Đám cao thủ kia không thèm dừng tay, ngược lại còn ra tay tàn nhẫn hơn.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Dương Thanh nổi giận quát thêm lần nữa. Nhưng ngoại trừ các cao thủ Vương Cảnh vốn là của nhánh ba, mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ ông chủ nhánh ba vừa gọi đến đều không có ý định dừng tay.
“Các người điên hết rồi sao? Mau dừng tay lại, nếu không chủ nhánh sẽ bị giết đấy!”
Một người cầm quyền của nhánh ba tức giận nói.
Nhưng vẫn không ai để ý tới ông ta.
Thấy vậy, Dương Thanh rốt cuộc đã xác nhận suy đoán của mình. Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ kia vốn không phải là người của ông chủ nhánh ba.
Chứng tỏ sau lưng lão ta còn có người giật dây.
“Bốp!”
Dương Thanh tiện tay vung lên, ông chủ nhánh ba bị ném lên không trung rồi rơi xuống dưới chân Khương Hùng.
“Đừng để lão ta chết!”
Dương Thanh dặn dò một câu rồi thoắt cái xông ra ngoài.
Trong lúc người nhà họ Khương còn đang khiếp sợ, anh như sói lạc bầy dê, thậm chí bọn họ còn không thể bắt kịp bóng dáng anh.
Bọn họ chỉ nhìn thấy từng cao thủ Vương Cảnh trung kỳ hung mãnh bị Dương Thanh đánh bay như trái bóng da.
Anh cứ tung ra một đấm, hoặc một cú đá, hoặc một chưởng.
Mỗi lần anh ra đòn đều có một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ bị đánh bay.
Chỉ sau mấy chục giây ngắn ngủi, cuộc chiến đã kết thúc.
Mười mấy cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đều nằm la liệt trên mặt đất.
“Nói mau, ai sai các người tới đây?”
Dương Thanh lạnh giọng chất vấn.
“Ranh con đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không mày nhất định sẽ phải hối hận!”
Cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cầm đầu nghiến răng nói.