Mục lục
Chiến Thần Ở Rể Dương Thanh Tiếu Tiếu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1730:

 

Thực ra không phải ông ta không dám nhìn Tần Đức Chính mà là quá sợ hãi Dương Thanh, người đang ngồi bên cạnh Tần Đức Chính lúc này.

 

Trận chiến vừa rồi đối với ông ta quả thực chẳng khác nào một giấc mộng, đến bây giờ, hình ảnh Dương Thanh tung một quyền đánh bay Miêu Vân Nghiễm vẫn luẩn quẩn trong đầu ông ta, tái hiện liên tục.

 

“Tần Vương!”

 

Trần Trung cung kính cúi người chào Tần Đức Chính.

 

Tần Đức Chính khẽ gật đầu, trầm giọng bảo: “Trước kia, khi mọi người đều lựa chọn cùng phe với Tào Việt, chỉ có cậu lựa chọn đứng về phe tôi, tôi cũng đã hứa với cậu, từ nay về sau, sẽ để cậu đảm nhận vị trí trấn thủ khu vực phía Nam của Vương thành Tần”.

 

“Xin cảm tạ Tần Vương!”

 

Trần Trung vội vàng nói cảm ơn.

 

“Ban đầu tôi còn tưởng rằng trong số bảy gia tộc lớn của Vương thành này, nếu không có một nửa thì cũng phải có ít nhất hai gia tộc sẽ chọn đứng về phe tôi, nhưng thật đáng tiếc, lại không phải”.

 

Tần Đức Chính bỗng thở dài một tiếng, sau đó nói: “Hôm nay Vương thành Tần một lần nữa phân định lại, đúng lúc tôi cần dùng người mà tạm thời chỉ có cậu là có thể dùng được!”

 

“Nếu đã vậy, tôi đây tuyên bố, từ giờ trở đi, phong Trần Trung làm tổng đốc của Vương thành Tần, hỗ trợ tôi quản lí bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc của Vương thành Tần”.

 

“Các gia tộc còn lại, mỗi gia tộc lấy ra hai cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ giao cho nhà họ Trần, còn lại toàn bộ rời khỏi bốn khu vực chính quanh Vương thành!”

 

Lời này vừa được thốt ra, mặt cả đám người kia lập tức tái nhợt.

 

Trần Trung cũng tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, ông ta biết mình đã đặt cược đúng cửa rồi, nhưng không ngờ mình lại thắng lớn như vậy.

 

Vương thành chia thành năm khu, khu trung tâm và bốn khu Đông Tây Nam Bắc.

 

Khu vực trung tâm luôn do Vương tộc trực tiếp chỉ huy quản lí, bốn vực quanh đó do bốn gia tộc có thực lực mạnh nhất trong số tám gia tộc hàng đầu quản lí.

 

Nhưng bốn gia tộc lớn khác đều không có quyền chỉ huy quản lí, chỉ gia tộc họ Trần là có quyền này.

 

Giờ đây, Tần ĐỨc Cảnh đã thu hôi luôn quyền lợi quản lí bốn khu vực của tám gia tộc lớn, giao lại cho nhà họ Trần thậm chí còn yêu cầu mỗi gia tộc kia giao ra hai cao thủ trên Vương Cảnh trùng kỳ cho nhà họ Trần,

 

Trong cái gia tộc này, số lượng cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ chỉ chừng bốn năm người, Tần Đức Chính nói một câu đã tước đi một nữa số cao thủ hàng đầu của họ.

 

Đối với những gia tộc này, đây quả thật là một đả kích quá lớn.

 

Trần Trung ngây người một lát, sau đó mừng rỡ như điên, vội vàng quỳ một chân xuống, kích động nói: “Xin cảm tạ sự tín nhiệm của Tần Vương! Trần Trung nhất định sẽ không để ngài thất vọng!”

 

Đương nhiên ông ta hiểu được, Tần Đức Chính đang muốn đề bạt mình, thậm chí những lợi ích mà ông cụ cho ông ta lúc này còn lớn hơn gấp mấy lần lời hứa trước đây.

 

Trước đây, Tần Đức Chính chỉ nói, sau này sẽ giao khu vực phía Nam của Vương thành Tần cho nhà họ Trần phụ trách, nhưng hiện nay, ông cụ lại quyết định giao cả bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc cho ông ta phụ trách.

 

Không chỉ có thế, ông cụ còn yêu cầu bảy gia tộc khác, nói đúng hơn là sáu gia tộc khác trừ nhà họ Trần, mỗi gia tộc phải đưa ra hai cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần.

 

Sáu gia tộc lớn, mười hai cao thủ cảnh giới trên Vương Cảnh trung kỳ.

 

Chưa bàn đến chuyện mười hai vị cao thủ trên Vương Cảnh trung kỳ này có thể tin được hay không, ít nhất việc này đã làm suy giảm mạnh thực lực của sáu gia tộc kia.

 

Huống chi, sau lưng Vương tộc họ Tần còn có một nhân vật khủng bố một giây giết chết cao thủ Thần Cảnh như Dương Thanh, mười hai vị cao thủ chỉ mới qua Vương Cảnh trung kỳ làm sao dám phản bội nhà họ Trần?

 

Hoặc nói đúng hơn là, không dám phản bội Vương tộc họ Tần.

 

Nhưng nói gì thì nói, việc này cũng đã khiến địa vị của nhà họ Trần tăng vọt, ngày sau, sáu gia tộc kia đều phải nghe lệnh Trần Trung này mà làm việc.

 

Nhìn Trần Trung kích động như thế, Tần Đức Chính khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua chủ của sáu gia tộc lớn kia, hỏi: “Các ông có đồng ý với điều tôi vừa nói không?”

 

“Thưa Tần Vương, nhà họ Khương chúng tôi dẫu sao cũng là một trong các gia tộc mạnh nhất của Vương thành Tần, bảo chúng tôi giao lại khu vực phía Nam cho nhà họ Trần liệu có hơi bất hợp lí không ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK