“Vâng!”
Hai nữ vệ sĩ lập tức tiến lên lôi Tần Thanh Tâm tới phòng cho khách, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cùng lúc đó ở bến tàu ngoại ô phía Bắc.
Bốn phía toàn là container, Dương Thanh vẫn không ngừng tìm kiếm, không bỏ lại một cái nào.
Tiền Bưu tìm chậm hơn anh rất nhiều.
“Nghỉ một lúc rồi tìm tiếp”.
Hai người gặp nhau ở nửa đường, Dương Thanh bỗng nói.
“Vâng!”, Tiền Bưu đáp.
Dương Thanh quay người định lên xe nghỉ ngơi. Tiền Bưu vội vàng đi theo: “Cậu nghĩ bao giờ chúng ta mới tìm được vợ cậu? Hơn một tiếng rồi chúng ta mới tìm được mấy cái”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Có khi sắp tìm thấy rồi đấy”.
“Cậu có manh mối gì à?”
Tiền Bưu vội vàng hỏi.
Hai người vừa nói vừa ra khỏi bãi đất xếp đầy container kia.
“Bốp!”
Dương Thanh đang đi trước bất chợt quay lại bóp cổ Tiền Bưu.
Tiền Bưu lập tức hoảng sợ, khó nhọc nói: “Cậu… cậu Thanh, cậu… cậu sao thế?”
“Ông không phải Tiền Bưu. Rốt cuộc ông là ai?”
Lúc này toàn thân Dương Thanh tỏa ra một luồng sát khí khủng bố.
Anh như biến thành một người khác, ánh mắt lạnh lẽo.
Tiền Bưu hốt hoảng nói: “Tôi… tôi là Tiền Bưu mà!”
“Roẹt!”, Dương Thanh xé mặt nạ da người trên mặt Tiền Bưu xuống, lộ ra một gương mặt dữ tợn dọa người, đầu tóc bạc trắng.
Quỷ Kiến Sầu!
Chính là người đã bắt cóc Tần Thanh Tâm!
Quỷ Kiến Sầu không ngờ mình lại bị phát hiện.
Nếu đã bại lộ, ông ta cũng không cần che giấu nữa, toàn thân tỏa ra khí thế khủng khiếp.
“Bịch!”
Ông ta không hề do dự đá vào ngực Dương Thanh, thừa cơ bỏ trốn.
“Thúc Cốt Công?”
Dương Thanh nhíu mày chứng kiến Quỷ Kiến Sầu thoát khỏi tay mình.
Lúc ở biên giới phía Bắc, anh đã thấy rất nhiều môn võ thuật, đương nhiên có cả Thúc Cốt Công. Anh chỉ không ngờ lại thấy nó ở Yến Đô.
Vừa rồi Quỷ Kiến Sầu đã dùng Thúc Cốt Công thu nhỏ xương cổ để thoát khỏi tay của Dương Thanh.
“Không ngờ vẫn còn có người nhận ra được Thúc Cốt Công”.
Quỷ Kiến Sầu nheo mắt nói.
Ông ta vốn bị hủy cả gương mặt, tròng mắt hơi híp chỉ còn một khe hở, cộng với vết sẹo trên mặt nên rất khó phân biệt đâu là mắt của ông ta.
Trông như một thi thể không có mặt.
“Chắc ông chính là Quỷ Kiến Sầu?”
Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”
Anh đã hoài nghi ông ta từ lâu, chỉ là bất đắc dĩ phải giả vờ không biết để che giấu.
Trước giờ Tiền Bưu chưa từng nói nhảm nhiều như thế, cũng không chủ động hỏi anh quá nhiều.
Vừa nãy tranh thủ nghỉ ngơi rời đi mới tìm được cơ hội đối phó ông ta.
“Chết rồi!”
Quỷ Kiến Sầu cười khanh khách, giọng điệu cực kỳ rùng rợn.