Chương 1117:
“Đến lúc đó, những người phụ nữ muốn được anh Thiên Hữu yêu thích phải xếp hàng vòng quanh Yến Đô ấy chứ”.
Mấy con chó kia vội vàng nịnh hót Ngô Thiên Hữu.
Ngô Thiên Hữu nghiến răng: “Con đàn bà đê tiện, dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”
Sau khi Hạ Hà đến hiện trường quay phim, Viên Nhã Kỳ, một trong bốn tiểu hoa đán đã đến, một nhóm lớn người vây quanh cô ta.
Ngay cả đạo diễn Vương cũng đích thân cầm cốc trà sữa nóng đầy vẻ khúm núm nói: “Nhã Kỳ, đây là trà sữa nóng tôi đặc biệt mua cho cô. Cô mau uống đi cho ấm người”.
Viên Nhã Kỳ quả thực rất đẹp, cô ta đứng ở đó giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, khi nhiều diễn viên nam nhìn cô ta, ánh mắt của họ tràn đầy sự yêu thích.
Thậm chí rất nhiều nữ diễn viên cũng nhìn Viên Nhã Kỳ đầy ngưỡng mộ.
“Tôi bị dị ứng với trà sữa, ông không biết sao?”
Không ngờ Viên Nhã Kỳ lại không hề nể mặt đạo diễn Vương, cô ta đẩy phắt cốc trà sữa ra khiến trà sữa đổ đầy mặt đất.
Một ít trà sữa nóng bị rớt lên tay đạo diễn Vương, nóng đến đỏ cả tay, nhưng đạo diễn Vương không hề tức giận, còn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi, Nhã Kỳ thích uống gì, giờ tôi đi mua cho cô”.
Vẻ mặt Viên Nhã Kỳ đầy kiêu ngạo, cô ta hờ hững nói: “Cho tôi một tách cà phê Starbucks nóng. Giữ nhiệt độ ở mức bốn mươi độ, không được thấp hơn và cũng không được cao hơn dù chỉ một độ, hiểu không?”
Vẻ mặt đạo diễn Vương đầy khó xử, uống cà phê Starbucks cũng được, tuy hơi xa nhưng chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe là đến nơi.
Tuy nhiên, Viên Nhã Kỳ nhất quyết chỉ uống cà phê với nhiệt độ bốn mươi độ, điều này rất khó.
“Có vấn đề gì sao?”
Viên Nhã Kỳ lạnh lùng hỏi.
Đạo diễn Vương vội lắc đầu: “Không, không có, tôi sẽ thu xếp người đi mua ngay!”
“Tôi chỉ muốn ông đi mua cho tôi!”
Viên Nhã Kỳ lại nói.
Sắc mặt đạo diễn Vương chợt cứng đờ, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, ông ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt và vội nói: “Được rồi, tôi đi, giờ tôi sẽ đi!”
Đạo diễn Vương vừa đi thì Ngô Thiên Hữu vội vàng bước tới, trên môi nở nụ cười tỏa nắng, vươn cánh tay về phía Viên Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, xin chào, tôi là Ngô Thiên Hữu, là nam chính, bạn diễn cặp với cô!”
“Cút!”
Viên Nhã Kỳ nói gọn lỏn một chữ, nụ cười trên mặt Ngô Thiên Hữu đột nhiên đông cứng lại.
Những người khác đều sửng sốt, Viên Nhã Kỳ là nữ chính mà Ngô Thiên Hữu tìm cho đoàn phim.
Mặc dù cô ta rất nổi tiếng, yêu cầu đạo diễn Vương đích thân đi mua cà phê cũng đã đành, nhưng sao cô ta có thể công khai sỉ nhục Ngô Thiên Hữu, người đã mời cô ta đến đoàn phim chứ?
Trong mắt mọi người, Viên Nhã Kỳ đang làm nhục Ngô Thiên Hữu.
Ngô Thiên Hữu nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, anh ta thu tay lại, cười nói: “Nhã Kỳ, chị họ của tôi là Tôn Chí Kiều. Lần này, tôi đã nhờ chị họ tôi giúp đỡ mới mời cô đến đoàn phim chúng tôi hỗ trợ”.
“Ha ha!”
Viên Nhã Kỳ đột nhiên nở nụ cười quái dị: “Tôn Chí Kiều? Cô ta là cái thá gì? Còn anh là cái thá gì mà cũng có tư cách gọi tôi đến một đoàn phim nhỏ như vậy?”
Bùm!
Lời nói của Viên Nhã Kỳ giống như một quả bom khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngô Thiên Hữu thậm chí còn có cảm giác như bị giáng một gậy vào đầu, Viên Nhã Kỳ không phải do chị họ anh ta mời đến ư?
“Viên Nhã Kỳ, cô nói như vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
Ngô Thiên Hữu trông hoàn toàn ủ dột, anh ta lạnh lùng nói: “Cô có được ngày hôm nay đều nhờ nhà họ Tôn. Chị họ Tôn Chí Kiều của tôi là người của nhà họ Tôn, nếu như không nhờ chị ấy, cô có được thành tựu như ngày hôm nay sao?”
“Bây giờ cô đã nổi tiếng rồi thì liền quên nhà họ Tôn đã từng nâng đỡ mình sao?”
Viên Nhã Kỳ cười khẩy: “Nhà họ Tôn? Lý do khiến Viên Nhã Kỳ tôi trở nên hot không liên quan gì đến nhà họ Tôn. Mọi thứ đều do tôi tự nỗ lực”.
“Anh nói là chị họ anh bảo tôi được cô ta cất nhắc phải không? Phải rồi, chị họ anh tên là…cái gì ấy nhỉ?”
Viên Nhã Kỳ không hề quan tâm đến thân phận của Tôn Chí Kiều, cô ta hỏi đầy vẻ bỡn cợt.
Ngô Thiên Hữu gần như tức đến phát điên, anh ta nghiến răng: “Chị họ tôi tên là Tôn Chí Kiều, chị ấy không phải là ‘cái gì’!”