Chương 223: Sao Hồng
Dương Thanh vừa nói ra những lời đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc, dường như không ngờ một thằng ở rể cũng dám nói vậy trước mặt Trần Anh Hào.
“Mẹ nó, mày đùa gì thế? Mày cũng dám làm màu ở trước mặt anh Hào à?”
“Nếu không phải anh Hào cho mày mặt mũi, mày nghĩ mày có thể đi vào phòng VIP này không?”
“Mày thức thời một chút, ngoan ngoãn làm theo lời anh Hào nói, đi qua bàn bên cạnh chờ, hoặc cút cho tao!”
…
Nhất thời, Dương Thanh thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Những người này đều do Trần Anh Hào dẫn đến, vốn chính là chó săn của anh ta. Trịnh Mỹ Linh đã ám chỉ từ trước, nên lúc này tất cả đều tức giận quát mắng Dương Thanh.
Trên mặt Dương Thanh thoáng lộ vẻ tức giận, Tần Thanh Tâm vội kéo tay anh, căng thẳng nói: “Chồng ơi, anh đừng kích động!”
Đối với Dương Thanh, đó chẳng qua là một thị trường Châu Thành thôi. Nếu anh muốn, chỉ cần nói một câu thì Lạc Bân sẽ giúp anh xử lý tất cả.
Nhưng anh hiểu rõ tầm quan trọng của tập đoàn Tam Hòa đối với Tần Thanh Tâm. Nếu anh thật sự làm vậy, việc không làm mà hưởng sẽ khiến Tần Thanh Tâm cảm thấy mình rất vô dụng.
Cho nên lúc Trịnh Mỹ Linh mời Tần Thanh Tâm tới bữa tiệc này, anh mới chịu nhận lời.
Anh chỉ không ngờ đối phương lại xem mình là người dễ ức hiếp.
“Được rồi!”
Đúng lúc này, Trần Anh Hào cuối cùng cũng mở miệng, anh ta cười híp mắt nói: “Cậu Thanh, đây là lỗi của tôi vì đã không đặt trước một bàn lớn. Như vậy đi, tôi sẽ bảo nhân viên phục vụ ở đây lấy thêm một cái ghế, anh có thể ngồi cùng với chúng tôi”.
Anh ta chưa từng thật sự muốn đuổi Dương Thanh đi, bằng không Tần Thanh Tâm chắc chắn sẽ đi theo, đến lúc đó tất cả những gì chuẩn bị xong đều xôi hỏng bỏng không.
Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Tần Thanh Tâm mới tốt hơn. Lúc này trong lòng cô cũng vô cùng áy náy. Sớm biết vậy, lúc trước Trịnh Mỹ Linh gọi điện thoại cho cô, cô đã từ chối rồi.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ chuyển một cái ghế qua.
“Chị họ, chị ngồi ở đây đi!”
Trịnh Mỹ Linh vội kéo Tần Thanh Tâm nói, cố gắng thu xếp cho cô ngồi ở bên trái Trần Anh Hào.
Nhưng Dương Thanh đã ngồi xuống, Tần Thanh Tâm hết sức ăn ý ngồi bên trái anh.
Cứ như vậy, Tần Thanh Tâm và Trần Anh Hào đã bị Dương Thanh tách ra.
“Sao anh không biết xấu hổ vậy? Tôi giữ chỗ này cho chị họ tôi, ai cho anh ngồi chứ? Mau cút ra cho tôi!”
Trịnh Mỹ Linh tức giận nói với Dương Thanh.
“Đủ rồi!”
Tần Thanh Tâm tức giận quát một tiếng và đứng phắt dậy, trừng mắt nói: “Trịnh Mỹ Linh, bất kể thế nào thì anh ấy cũng là anh rể của em, nếu em còn sỉ nhục anh ấy như vậy nữa, chị sẽ đi luôn đấy!”
Trịnh Mỹ Linh hết lần này tới lần khác nhằm vào Dương Thanh, cuối cùng Tần Thanh Tâm cũng nổi giận.
Trịnh Mỹ Linh sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Tâm gọi cả họ lẫn tên của cô ta.
Đến lúc này, cô ta mới ý thức được, sợ rằng Dương Thanh đã chiếm một vị trí cực cao trong lòng Tần Thanh Tâm rồi.
Trong lòng cô ta tức giận, mắng thầm: Con đàn bà đê tiện này, chị cứ chờ đấy cho tôi, tối nay chị sẽ nếm đủ!
“Chị họ, chẳng qua em chỉ muốn tạo điều kiện cho chị và anh Hào trao đổi thuận tiện hơn thôi mà? Dù sao những người đang ngồi đây đều là do anh Hào mời tới giúp chị”, Trịnh Mỹ Linh giả vờ có lòng tốt nói.
Cứ như vậy, Trịnh Mỹ Linh thành thật hơn nhiều, chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Dương Thanh nhưng không dám đối chọi với anh nữa.
“Wow, vừa nãy, trung tâm thương mại Vạn Đạt trong khu giải trí Châu Thành đã xảy ra chuyện lớn đấy!”
Đúng lúc này, một người trẻ tuổi đang cầm điện thoại đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
“Chuyện gì mà làm cho cả Phùng Bình anh cũng phải kinh ngạc như vậy?”, một người khác trêu.
Phùng Bình mở một video, chìa màn hình điện thoại về phía mọi người: “Có người tốn mấy triệu cầu hôn ở trung tâm thương mại Vạn Đạt, ba mươi triệu quả bóng bay được thả từ trên cao xuống”.
Đoạn video này chính là cảnh Dương Thanh vừa cầu hôn Tần Thanh Tâm, không ngờ đã bị người ta đưa lên trên mạng.
“Cậu chủ nhà ai thế? Không ngờ cầu hôn khoa trương như vậy? Tên đó không xem mấy cậu chủ nhà quyền quý chúng ta ra gì chắc?”, có người phách lối nói.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm cũng thấy được video trên điện thoại di động của Phùng Bình. Chắc người kia đứng ở tầng ba quay video nên chỉ có thể thấy được vô số quả bóng, không hề thấy bóng dáng của Dương Thanh và Tần Thanh Tâm.
“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng gây thêm chuyện, người này thật sự không đơn giản đâu”.
Sau khi xem video xong, Phùng Bình cất điện thoại, nói với người kiêu căng kia.
“Chẳng phải là chỉ tốn vài triệu cầu hôn thôi sao? Trong chúng ta ở đây, có ai thiếu vài triệu đâu?”
Người kia cười lạnh nói, sau đó đột nhiên nhìn Dương Thanh cười giễu cợt: “Đương nhiên, ngoại trừ tên nghèo rớt mùng tơi này”.
“Tôi còn thấy trên một trang tin tức nói người thanh niên cầu hôn kia là cậu chủ của một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô. Nhẫn mà người đó cầm đi cầu hôn là nhẫn kim cương Sao Hồng đấy”.
Phùng Bình lại chợt nói: “Đại khái hơn hai tháng trước có người bỏ ra năm trăm triệu để đấu giá một chiếc nhẫn kim cương Sao Hồng trong buổi đấu giá nào đó ở Giang Hải”.
Người kia vừa rồi còn rất kiêu căng, sau khi nghe Phùng Bình nói vậy, sắc mặt lập tức biến đổi: “Tốn năm trăm triệu chỉ để mua một chiếc nhẫn kim cương à?”
Phùng Bình cười nhạt: “Chúng ta ở Châu Thành thì rất lợi hại đấy, nhưng trong cả Chiêu Châu còn có rất nhiều người đỉnh hơn chúng ta nhiều. Anh nghĩ một người thanh niên có thể bỏ ra năm trăm triệu mua một chiếc nhẫn kim cương sẽ là người đơn giản sao?”
Lúc này, ngay cả Trần Anh Hào cũng nghiêm mặt nói: “Không ngờ ở Châu Thành cũng có cậu chủ của một trong tám nhà ở Yến Đô, thế mà chúng ta lại không biết đối phương là ai”.
“Anh Hào, hay là chúng ta phát động lực lượng của gia tộc điều tra xem nhân vật lớn tới từ một trong tám nhà ở Yến Đô này rốt cuộc là ai?”, có người đề nghị.
Trần Anh Hào hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Cậu đúng là óc heo. Đừng nói là tám nhà ở Yến Đô, đến cậu chủ quyền quý ở tỉnh lỵ, chúng ta cũng không có tư cách để điều tra nữa là! Một khi bị phát hiện, sợ rằng gia tộc các cậu bị phá hủy thế nào cũng không biết đâu. Cậu đừng quên nhà họ Dương đã bị phá hủy thế nào đấy”.
Người vừa nói nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu nói: “Anh Hào, em hiểu rồi. Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không làm bừa!”
“Được rồi, được rồi, đừng để ý tới cậu chủ tới từ Yến Đô nữa. Chúng ta không có tư cách bàn luận về người như vậy đâu”.
Trần Anh Hào có phần mất kiên nhẫn nói.
Hôm nay anh ta tìm những tên chó săn này tới là để đối phó với Dương Thanh. Kết quả thì hay rồi, bọn họ toàn chú ý tới chuyện khác.
Tần Thanh Tâm cũng nghe được những lời nói chuyện vừa rồi của các cậu chủ quyền quý ở Châu Thành, lúc này trong lòng đang vô cùng chấn động.
Cô vốn tưởng chiếc nhẫn mà Dương Thanh tặng cô chỉ là một chiếc nhẫn kim cương bình thường, bây giờ mới biết nó trị giá tới năm trăm triệu.
Người khác không biết lai lịch của chiếc nhẫn này nhưng cô biết rất rõ. Lần đầu tiên khi Dương Thanh cầu hôn, anh đã dùng chính chiếc nhẫn kim cương này.
Cô quay đầu nhìn Dương Thanh, thấy anh đang tủm tỉm cười nhìn mình.
“A! Chị họ, em nhớ sáng hôm nay chị tới Châu Thành đâu có đeo nhẫn đâu?”
Trịnh Mỹ Linh đột nhiên thấy chiếc nhẫn kim cương Sao Hồng được đeo trên ngón áp út tay phải của Tần Thanh Tâm, kinh ngạc hỏi.
Chiếc nhẫn này bất kể là kiểu dáng hay giá trị sưu tập đều thuộc hàng đầu, dù là cô gái nào cũng rất khó cưỡng lại sự cám dỗ của nó.
Lúc này Trịnh Mỹ Linh rất kinh ngạc. Cô ta thường dùng các hàng cao cấp đắt tiền, vừa nhìn đã biết chiếc nhẫn kim cương này không đơn giản.
Mà cô ta vừa nói vậy, đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đồng thời nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương lớn chói mắt trên ngón áp út tay phải của Tần Thanh Tâm.
“Đm! Sao Hồng!”
Phùng Bình đứng phắt dậy, kinh ngạc nói.