Trong đầu anh bỗng xuất hiện một bóng hình quen thuộc, liên tưởng tới gương mặt của ông Phùng, anh lập tức vỡ lẽ ra. “Ông cả tên là Phùng Ái Quốc, ông nội tên là Phùng Ái Dân”.
Phùng Tiểu Uyển nói tiếp: “Trước giờ ông nội vẫn luôn kính trọng các vị anh hùng vì dân vì nước. Anh và anh Siêu đều là anh hùng vĩ đại. Dù ông cả không mở lời, nếu hai người tìm tới ông nội, ông nội cũng sẽ giúp”.
Cảm xúc hiện giờ của Dương Thanh rất phức tạp.
Phùng Ái Quốc là một anh hùng hết lòng vì dân vì nước, cả một đời đều dâng hiến cho quốc gia.
Tính ra Phùng Ái Quốc cũng được xem như cấp trên của anh.
Anh được như ngày hôm nay đều là nhờ hai ông cụ, một là Phùng Ái Quốc, còn lại chính là sư phụ truyền dạy võ thuật cho anh.
Đến tận bây giờ anh vẫn không biết sư phụ tên là gì, trước giờ vẫn luôn gọi ông ấy là sư phụ. “Thế nên ông cố tình dẫn tôi tới đây đúng không?”
Dương Thanh nhìn Đổng Chiêm Cương, lên tiếng hỏi.
Đổng Chiêm Cương đã bị dọa sợ từ lâu, nghe anh hỏi lập tức giật nảy mình, đứng thẳng lưng đáp: “Phải
Ông ta cứ tưởng Dương Thanh sẽ trừng phạt mình, nào ngờ anh chẳng làm gì, chỉ cười khổ nói: “Sao tôi lại có cảm giác như bị đưa vào tròng vậy?” “Cậu không giận tôi dẫn cậu tới đây sao?”
Đổng Chiêm Cương dè dặt hỏi.
Dương Thanh lắc đầu. Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nếu Phùng Ái Dân và Phùng Ái Quốc là anh em ruột, Phùng Ái Quốc lại bảo Đổng Chiêm Cương dẫn anh tới gặp Phùng Ái Dân, chứng tỏ y thuật của lão ta rất lợi hại.
Vậy nên chắc chắn Mã Siêu sẽ không sao. “Đối với tôi, tính mạng của anh em là quan trọng nhất. Trong tình huống vừa rồi, ông nghĩ còn ai có thể cứu cậu ấy không?”
Dương Thanh thản nhiên hỏi.
Mặc dù anh không hiểu y thuật nhưng cũng có thể cảm giác được vết thương của Mã Siêu cực kỳ nghiêm trọng.
Trên đường tới tìm Phùng Ái Dân, Mã Siêu đã yếu lắm rồi, chỉ thần y như Phùng Ái Dân mới có thể cứu được.
Giờ phút này, Đổng Chiêm Cương bỗng thấy ghen tỵ với Mã Siêu vì có người anh em tốt như vậy.
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên được mở, Phùng Ái Dân đi ra. “Ông Phùng, anh em của tôi sao rồi?”
Dương Thanh vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Phùng Ái Dân lạnh lùng nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một đêm đến sáng mai sẽ tỉnh”.
Lúc này Dương Thanh ới hoàn toàn yên tâm, cuống quýt nói: “Cảm ơn ông Phùng!”
Đổng Chiêm Cương cũng chạy tới liên tục nói cảm ơn.
Phùng Ái Dân cười lạnh một tiếng: “Không cần cảm ơn, chỉ cần cậu đừng quên giao hẹn giữa chúng ta là được”.
Dương Thanh lập tức cười khổ nói: “Ông đừng đùa giỡn tôi nữa. Tôi biết ông rất tốt bụng, sao có thể thấy chết không cứu được”. “Nhưng ông yên tâm, tuy tôi không thể cứu Tiểu Uyển, tôi vẫn có thể hứa với ông, sau này cô ấy chính là em gái tôi”. “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy cả đời này!”
Dương Thanh chân thành nói, không chỉ là lời nói suông mà là một lời hứa hẹn. “Tức là cậu định vi phạm giao hẹn giữa chúng ta phải không?”
Phùng Ái Dân lập tức nheo mắt lại, giọng nói bình tĩnh khiến Dương Thanh cảm thấy uy hiếp nồng đậm. “Ông biết mà, tôi đã kết hôn rồi. Tôi
Dương Thanh chưa kịp nói xong, Phùng Ái Dân đã lạnh giọng hỏi: “Tôi không nghe mấy lời nói nhảm kia. Tôi chỉ hỏi cậu một câu, rốt cuộc cậu có muốn cưới cháu gái tôi không?”
Dương Thanh ngơ ngác, không biết Phùng Ái Dân đang có ý đồ gì.
Tại sao cứ nhất định muốn anh cưới cháu gái lão ta?
Dương Thanh còn thấy bất lực hơn khi Phùng Tiểu Uyển không nói câu nào, chỉ thẹn thùng cúi đầu.
Chẳng lẽ cô ta thực sự thích anh sao?
Nhưng bọn họ mới gặp nhau lần đầu mà “Xin lỗi ông Phùng, tôi quả thực không thể cưới Tiểu Uyển!”