Chương 1642:
Quan Vương cười híp mắt nói với Trịnh Càn Khôn: “Hay là sau này ở lại Vương tộc họ Quan của tôi đi. Có người kia ở đây, nói không chừng ông cũng có thể đặt chân tới cảnh giới trong truyền thuyết kia”.
Trong mắt Trịnh Càn Khôn lóe lên tia chờ mong. Làm gì có người luyện võ nào không thèm muốn Thần Cảnh?
Chỉ là lão ta đã ở Vương tộc họ Bạch mấy chục năm, dù chỉ là quan hệ lợi ích nhưng vẫn còn một chút tình cảm với gia tộc này.
Hơn nữa, bảo lão ta phản bội Vương tộc họ Bạch, lão ta không làm được.
Lão ta rất coi thường phản bội.
“Hừ!”
Trịnh Càn Khôn cười lạnh nói: “Bạch Vương sẽ chuộc chúng tôi về!”
“Ha ha, có lẽ Bạch Vương sẽ khiến ông thất vọng đấy”.
Quan Vương nói đầy ẩn ý.
Sau đó lão ta lại nhìn các cao thủ còn lại của Liên minh Vương tộc, cười nói: “Các người cũng vậy, nếu muốn ở lại Vương tộc họ Quan thì cứ nói”.
“Đừng đợi lát nữa Vương của các người không muốn chuộc các người về. Khi đó các người chỉ còn đường chết thôi”.
“Tôi biết các người cũng không phải dòng chính của Liên minh Vương tộc. Có lẽ ở trong Vương tộc của mình, các người rất được coi trọng, nhưng vậy thì có thể chứng tỏ điều gì?”
“Chỉ có thể chứng tỏ sự tồn tại của các người vẫn còn giá trị với Liên minh Vương tộc”.
“Nói trắng ra thì chỉ là quan hệ lợi ích mà thôi. Với các cao thủ có cảnh giới cao như các người, chắc hẳn tiền tài cũng chẳng là gì đâu nhỉ?”
“Cảnh giới võ thuật mới là thứ các người theo đuổi suốt đời!”
“Người kia nói nếu ai đồng ý đầu hàng, cậu ấy sẽ giúp đỡ các người để các người sớm ngày đột phá Thần Cảnh trong truyền thuyết!”
Ngay sau đó, hai mươi gã cao thủ của Liên minh Vương tộc đều kích động thở dốc.
Câu nói cuối cùng của Quan Vương mới là điều hấp dẫn bọn họ nhất.
Nếu được một cao thủ Thần Cảnh trợ giúp, chắc chắn sẽ có lợi lớn với con đường tu luyện của họ.
Bọn họ cũng biết lời Quan Vương nói hoàn toàn đúng. Bọn họ không phải dòng chính Vương tộc, đi theo Vương tộc chỉ là vì lợi ích.
Bây giờ bọn họ đều nắm giữ một món tiền khổng lồ, tiêu xài mấy đời cũng không hết.
Nhưng đạt được cảnh giới võ thuật như hiện giờ, bọn họ muốn đột phá thêm khó như lên trời.
Chỉ là bảo bọn họ cứ phản bội lại Vương tộc của mình như vậy, bọn họ không đành lòng.
Thấy không ai tỏ thái độ, Quan Vương cũng không nóng vội. Lão ta giơ tay xem đồng hồ, cười nói: “Còn một phút cuối cùng nhưng Vương tộc của các người vẫn không gửi tiền chuộc các người về, e là định từ bỏ rồi”.
Trong lúc Quan Vương có ý đồ lôi kéo hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc, bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc cũng đang họp qua video.
Sắc mặt ai nấy đều âm trầm, trong mắt toát ra sát khí mãnh liệt.
“Bạch Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tào Vương cắn răng hỏi.
Tiết Vương và Mã Vương cũng nhìn Bạch Vương. Lão ta là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ. Vương tộc họ Bạch cũng mạnh nhất trong năm Vương tộc.
“Xem ra sau lưng Quan Vương thật sự có cao thủ Thần Cảnh che chở. Nếu không chỉ với thực lực của Vương tộc họ Quan, người của chúng ta sẽ không bị đánh bại”.
Bạch Vương híp mắt nhìn ba vị Vương còn lại: “Dù sao đây cũng là chuyện lớn của Liên minh chúng ta. Các ông nói ý kiến của mình thử xem!”
“Tôi muốn hỏi ông một câu, Trịnh Càn Khôn có đáng tin không?”
Bỗng Tiết Vương lên tiếng hỏi.