Chương 1512:
Dù là Quan Vương có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong cũng bỗng có ý nghĩ muốn quỳ rạp xuống đất.
Đây chính là uy thế của cao thủ Thần Cảnh sao?
Lão già mặc áo đạo sĩ phức tạp nhìn Dương Thanh: “Tôi chỉ nói sự thật, bọn họ có dám hay không thì tôi không biết”.
“Tôi công nhận cậu rất mạnh, là thiên tài võ thuật trăm năm mới có. Cả Miêu Thành đều không có người nào trẻ tuổi như cậu lại có thực lực mạnh mẽ như vậy”.
“Nhưng con đường luyện võ vốn luôn tàn khốc. Không ai nói tinh thần thượng võ với cậu đâu. Trừ khi cậu có thể bước lên đỉnh cao võ thuật, nếu không chắc chắn vẫn có người mạnh hơn cậu”.
“Không phải Miêu Thành không có cao thủ cùng cấp bậc với cậu. Chỉ tính những người tôi biết đã có ba người, ai cũng đạt Thần Cảnh đỉnh phong”.
“Đây mới chỉ là tin đồn, rất có thể còn vượt qua cả Thần Cảnh đỉnh phong”.
Lão già mặc áo đạo sĩ chân thành nói.
Mặc dù bị Dương Thanh phế bỏ đan điền nhưng dù sao cũng từng là cao thủ Thần Cảnh, lão ta biết con đường tu luyện vô cùng gian nan.
Coi như cho Dương Thanh một lời nhắc nhở và khuyên bảo.
“Cậu Thanh!”
Khương Hùng đi tới, thấp giọng gọi một tiếng.
Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần. Anh nhìn lão già mặc áo đạo sĩ một cái, bỗng lấy ra một bình sứ màu trắng ném cho lão ta.
Lão ta bắt được, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Uống vào có thể ổn định vết thương. Với khả năng của Quỷ Môn Miêu Thành, chắc là không khó khôi phục đan điền cho ông!”
Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Nghe thấy thế, tất cả đều sợ ngây người.
Lão già mặc áo đạo sĩ cũng kinh hãi. Đương nhiên lão ta sẽ không nghi ngờ anh.
Dù sao hiện giờ lão ta đã bị phế bỏ tu vi, Dương Thanh muốn giết lão ta dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng anh lại cho lão ta một viên thuốc có thể ổn định vết thương.
Thuốc của cao thủ Thần Cảnh sao có thể đơn giản được?
“Cảm ơn cậu Thanh!”
Lão ta kìm nén kích động nói lời cảm ơn rồi không chút do dự đổ viên thuốc màu đen trong bình sứ dứt khoát nuốt vào.
Lão ta cứ tưởng viên thuốc này cùng lắm chỉ có thể ổn định vết thương giúp lão ta.
Nhưng lão ta giật mình khi thấy viên thuốc vừa vào miệng đã tan ra, hóa thành dòng nước ấm chảy vào đan điền.
Sau vài giây ngắn ngủi, đan điền trở nên ấm áp.
Lão ta kinh ngạc hô lên: “Viên thuốc này có thể khôi phục đan điền!”
Đúng là Quỷ Môn Miêu Thành có cách chữa trị đan điền, nhưng với tình hình hiện giờ của lão ta, dù có về tới Quỷ Môn cũng khó có thể chữa khỏi.
Nhưng Dương Thanh chỉ cho lão ta một viên thuốc đã khiến đan điền của lão ta dần khôi phục, tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhiều vẫn khiến lão ta tràn trề hy vọng.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Về nói với môn chủ của ông, nếu tôi còn phát hiện người của Quỷ Môn làm chuyện gì gây nguy hại tới Chiêu Châu, giết không tha!”
Lúc này, Dương Thanh bộc phát toàn bộ sát khí, cả người như một ác ma tới từ địa ngục.
Lão già mặc áo đạo sĩ run lẩy bẩy, dường như trước mặt lão ta không phải cao thủ Thần Cảnh mà là một ác ma thật sự.
“Cậu Thanh yên tâm, tôi sẽ chuyển lời nguyên vẹn!”
Lão ta khẽ cúi đầu hành lễ, quay lưng rời đi.