Chương 1396:
Nếu nói đòn đầu tiên của ông ta đã quá khinh địch thì đòn lần này ông ta đã dùng toàn bộ sức lực của mình.
Vậy mà nắm đấm của ông ta vẫn bị Dương Thanh chặn lại để như trở bàn tay.
Đến cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng chưa chắc có thể đỡ đòn dễ dàng như vậy.
“Sự thật bày ra trước mắt, có gì mà không thể?”
Dương Thanh lạnh giọng nói: “Thế giới rộng lớn thiếu gì cao thủ? Ông cho rằng tôi không thể đỡ được một đòn dùng hết sức của ông, chỉ có thể chứng tỏ ông ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là người của Vương tộc họ Quan thì có thể vô địch trong những người cùng thế hệ”.
“Trên thế giới này, đừng nói là cùng thế hệ, dù là thế hệ sau cũng có nhiều cao thủ mạnh hơn ông nhiều”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, toàn thân Quan Tràn Hải run bần bật, vẻ mặt tràn đầy kinh hải.
Ánh mắt nhìn Quan Trấn Hải vốn chỉ có chiến ý mãnh liệt, lúc này lại ngập tràn kính trọng. Đây là sự kính trọng đối với cao thủ.
“Tôi thua rồi!”
Quan Trấn Hải bỗng thu tay về, lập tức cúi đầu nói: “Cậu Thanh dạy rất phải. Là tôi ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là vô địch thiên hạ, kỳ thực chỉ là trò cười”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt nhìn đám người Vương tộc họ Quan, cao giọng nói: “Từ giờ trở đi, tôi sẽ rút khỏi cuộc chiến tranh giành Vương vị, không đảm nhận Chấp Pháp đường nữa”.
“Sau này, tôi sẽ chỉ một lòng luyện võ, không liên quan đến quyền thế của Vương tộc!”
Lời nói của Quan Trấn Hải khiến tất cả đều kinh ngạc, đến cả Quan Hồng Nghị cũng bất ngờ: “Ông, ông thực sự muốn rút khỏi cuộc chiến tranh giành Vương vị sao?”
Quan Trấn Hải khinh thường nhìn ông ta: “Ông yên tâm, tôi đã nói vậy thì chắc chắn sẽ không tranh với ông nữa đâu”.
Nếu Quan Trấn Hải rút khỏi cuộc chiến tranh giành vương vị, cả Vương tộc họ Quan sẽ không còn ai có thể lung lay địa vị của Quan Hồng Nghị.
Thế nhưng Quan Hồng Nghị lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ, còn thấy mỉa mai.
Chẳng lẽ thực sự giống như lời Dương Thanh nói, bọn họ chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi sao?“
Tiếp theo đến lượt ai?”Dương Thanh lạnh nhạt hỏi Quan Hồng Nghị.Lão già đứng sau lưng Quan Hồng Nghị chính là đại sư Vương sắp ra trận.Thế nhưng lúc này, lão ta lại e sợ. Tuy vừa rồi Quan Trấn Hải chỉ đánh ra hai đòn nhưng lại không thể làm gì Dương Thanh.Đại sư Vương là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, vậy mà khi đối mặt với Dương Thanh lại muốn rút lui.“Đại sư Vương!”Quan Hồng Nghị nghiến răng nhìn lão ta. Quan Trấn Hải đã thua, hiện giờ chỉ còn lại đại sư Vương.Nếu đại sư Vương thua tiếp, ông ta sẽ bị phế bỏ cả hai cánh tay, còn phải bồi thường một trăm tỷ.Mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía đại sư Vương.
“Đại vương tử, đột nhiên tôi bị đau bụng, phải đi vệ sinh đã. Cậu cho người khác ra đánh đi!”
Đại sư Vương chợt ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó nói.
Không ngờ lão ta lại ôm bụng bỏ chạy ngay trước mặt bao người.
Thấy đại sư Vương như đang chạy trốn, tất cả trố mắt nhìn.
Sắc mặt Quan Hồng Nghị càng thêm khó coi. Đại sư Vương là cao thủ mạnh nhất bên cạnh ông ta. Không có đại sư Vương, còn ai thắng nổi Dương Thanh?
Lúc này Vũ Ninh bước ra cười hỏi: “Đại vương tử, đây có được tính là chưa đánh đã thua không?”
Ở đây có nhiều người Vương tộc họ Quan nhưng không ai lên tiếng, ánh mắt nhìn Quan Hồng Nghị tràn đầy đồng tình.
Quan Trấn Hải thua trận, đại sư Vương chưa đánh đã thua, còn có người đứng đầu nhánh hai của Hoàng tộc họ Vũ ra mặt.
E là Quan Hồng Nghị thực sự phải bị phế bỏ hai tay rồi.
Quan Trấn Hải cũng lên tiếng: “Quan Hồng Nghị, có chơi có chịu. Chuyện hôm nay vốn vì ông mà ra, bây giờ cũng nên do ông kết thúc”.
“Ông chuẩn bị tự phế bỏ hai tay hay là để tôi làm thay?”
Quan Hồng Nghị cúi đầu không nói, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được hiện giờ ông ta đang vô cùng tức giận.