Một lúc lâu sau, chủ tịch Kim mới lấy lại tinh thần, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có chắc không phải đang nói đùa hay không?”
“Ông trông tôi có giống đang nói đùa không?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.
Không biết tại sao chủ tịch Kim và Lưu Long cứ cảm thấy nụ cười của Dương Thanh rất rùng rợn.
“Cút!”
Chủ tịch Kim nổi giận quát: “Lúc ông đây sáng lập công ty Chấn Long, con mẹ nó cậu còn chưa sinh ra đấy! Cậu xứng thu mua công ty của ông đây sao?”
“Một trăm tỷ!”
Dương Thanh hào phóng nói.
Sắc mặt chủ tịch Kim lập tức trở nên âm trầm. Giá thị trường của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đã đạt tới ba trăm tỷ. Vậy mà Dương Thanh muốn dùng một trăm tỷ để thu mua công ty của ông ta.
“Tôi cho cậu cơ hội xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã được sinh ra!”
Chủ tịch Kim lạnh giọng uy hiếp.
Dương Thanh bình thản lên tiếng: “Tám mươi tỷ!”
Chủ tịch Kim và Lưu Long nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc.
“Con mẹ nó cậu bị điên à? Cậu là con cái nhà ai? Mau gọi điện cho bố cậu tới đón đi”.
Lưu Long giễu cợt.
Chủ tịch Kim cũng sa sầm mặt nói: “Trong vòng mười giây lập tức cút đi cho tôi!”
Dương Thanh lại nói tiếp: “Năm mươi tỷ!”
Bấy giờ, chủ tịch Kim hoàn toàn bị chọc giận, rút một khẩu súng lục từ trong khăn tắm chĩa thẳng vào đầu anh: “Cậu muốn chết hả?”
Thấy ông ta rút súng, Dương Thanh vẫn chẳng mảy may sợ hãi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
“Xem ra chủ tịch Kim thật sự không muốn cho tôi thu mua công ty vật liệu xây dựng Chấn Long. Vậy thì tôi đành phải chờ đến khi giá thị trường của công ty ông sụt giảm lại tới bàn chuyện tiếp”.
Dứt lời, Dương Thanh quay lưng ra ngoài.
“Một thằng ngu cũng dám đùa cợt với tao? Mày có tư cách sao?”
Thấy Dương Thanh định rời đi, chủ tịch Kim lại tưởng anh sợ, lạnh giọng mắng.
Rồi lấy một điếu thuốc nhét vào miệng.
“Két!”
Họng súng của ông ta đột nhiên bật ra một ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc.
“Ha ha!”
Lưu Long sửng sốt, bật cười nói: “Thì ra chỉ là một cái bật lửa, tôi còn tưởng là súng thật”.
Chủ tịch Kim chậm rãi nhả ra một làn khói, cười híp mắt nói: “Không phải ai cũng bị trò này dọa sợ, nhưng dọa thằng ranh kia thì được”.
Lưu Long bỗng nghiêm túc hỏi: “Nhưng chuyện ông hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh thật sự là do nhà họ Tiết ủng hộ sao?”
Chủ tịch Kim biết không giấu được, gật đầu đáp: “Ông không được nói lung tung, nếu nhà họ Tiết biết được hai nhà chúng ta sẽ bị liên lụy”.
Lưu Long hiểu rõ tầm quan trọng, vội vàng gật đầu cam đoan: “Ông yên tâm, ông biết tôi giữ mồm giữ miệng lắm mà”.
Sau khi rời khỏi Ngự Thủy Uyển, Dương Thanh gọi một cuộc điện thoại: “Ngày mai bắt đầu giao dịch chứng khoán, ép giá cổ phiếu của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long cho tôi!”
Ngày hôm sau, chủ tịch Kim đúng giờ đi làm.
Lưu Long cũng tới phòng làm việc của ông ta, cười hỏi: “Hôm qua chủ tịch Kim ngủ có ngon không?”
Chủ tịch Kim hiểu ông ta muốn nói gì. Tối qua ông ta dẫn hai cô nàng tóc vàng rời khỏi Ngự Thủy Uyển, sáng nay suýt nữa không thể dậy nổi.
Chủ tịch Kim cười đáp: “Vẫn ổn! Vẫn ổn!”
Hai người cười nói một lúc, Lưu Long chợt hỏi: “Tập đoàn Nhạn Thanh đã mất nguồn cung cấp vật liệu xây dựng. Chủ tịch Kim nghĩ dự án Thành Cửu Châu còn bọn họ còn kiên trì được mấy ngày?”
Chủ tịch Kim biết Lưu Long đang muốn thăm dò tin tức từ mình.